Thế Giới Toang Rồi, Làm Sao Đây?

Chương 7: Cô gái phép thuật gặp quỷ ký

Sau khi hai phần ba dân số thế giới bị kéo vào chiều không gian thứ hai, Lâm Chiếu Hạc cũng từng ảo tưởng một ngày nào đó bản thân có thể gia nhập đại gia đình hai chiều.

Ở trong mắt cậu, thế giới hai chiều tượng trưng cho hào quang và con đường dẫn tới hạnh phúc của nhân vật chính- ít nhất đối với đa số tác phẩm mà nói đều là như vậy.

Nhưng khi giấc mộng trở thành sự thật, Lâm Chiếu Hạc mới nhận ra giữa mơ ước và thực tế chênh lệch nhiều đến mức nào. Người ta là diễn viên chính siêu hot, cậu lại là cô gái phép thuật Chuối Vàng trên kênh thiếu nhi chẳng mấy ai ưa, hơn nữa còn là vai diễn bị cắt bớt.

Lâm Chiếu Hạc đau khổ, ngay cả trong lúc ngủ vẫn nghe thấy Phó Lê nhẹ nhàng thì thầm: “Hãy nhớ kỹ cách biến hình nhé, chỉ cần áp tay lên ngực, hô to cô gái Chuối Vàng biến hình….Cậu có thể cứu vớt thế giới được rồi.”

Sau đó khuôn mặt của Phó Lê biến thành Trang Lạc đang nở nụ cười dịu dàng, nụ cười đó càng ngày càng rạng rỡ, trái tim của Lâm Chiếu Hạc như căng tràn, hình như có thứ gì đó sắp trào ra, nhưng tình cảm dào dạt còn chưa kịp thổ lộ, khuôn mặt của hắn đột nhiên biến thành một cái hố sâu hoắm, Lâm Chiếu Hạc nghe thấy một tiếng hét thảm thiết – cậu bừng tỉnh từ trong mộng, trên mặt trên cổ đều là mồ hôi lạnh.

“Là mơ à?” Nằm ở trên giường, Lâm Chiếu Hạc hoảng hốt lẩm bẩm, “Tiếng gì thế nhỉ…” Cậu nhìn về phía cửa sổ, nhận ra bầu trời vốn nên là sáng sủa hiện tại tối đen như mực, ngay cả đèn đường cũng không còn dấu vết.

Cậu cầm lấy di động, bây giờ đã là bảy giờ sáng.

“Bảy giờ.” Lâm Chiếu Hạc từ tốn từ trên giường ngồi dậy, lẩm bẩm: “Sao trời còn chưa sáng nhỉ.”

Chẳng những chưa sáng, cả thế giới im ắng đến mức đáng sợ, khung cảnh xunh quanh như đông cứng lại. Lâm Chiếu Hạc định đứng dậy, cái trán chợt lạnh, có chất lỏng gì đó rơi xuống trán cậu, cậu lấy tay lau đi, là một vệt nước nhơm nhớp, rồi từ từ ngẩng đầu lên – cậu thấy một thứ gì đó đang bám vào trần nhà, cái cổ dài ngoằng trắng hếu vươn tới trước mặt cậu, gần đến nỗi sắp chạm vào chóp mũi của nhau.

Trái tim cậu đập kịch liệt, sợ hãi khiến Lâm Chiếu Hạc hoàn toàn tỉnh táo, cậu thở hổn hển, nhất thời cậu không phân biệt được mình đang mơ hay tỉnh.

Lại cảm thấy có thứ gì đó rơi xuống trán mình, vẻ mặt của Lâm Chiếu Hạc tức khắc cứng đờ.

Phản ứng của người bình thường đại khái chính là ngẩng đầu nhìn xem đó là cái gì, nhưng Lâm Chiếu Hạc kiên quyết kiềm chế thôi thúc bản năng này, cậu không ngẩng đầu, đứng dậy bỏ chạy. Cậu lao thẳng ra cửa mới ngoảnh lại nhìn về phía phòng ngủ: “Cái quái gì vậy?”

Trong phòng chẳng có gì cả, chỉ có trần nhà nhỏ nước, Lâm Chiếu Hạc thấy vậy nổi giận mắng: “Tầng trên làm gì thế nhỉ?”

Trả lời cậu chỉ có sự yên ắng.

Ánh trăng mềm mại xuyên qua cửa số chiếu xuống mặt đất, Lâm Chiếu Hạc dường như cùng cả thế giới không hợp. Cậu trông thấy vệt nước trên trần nhà càng ngày càng nhiều, cuối cùng tập hợp thành một thân hình đen đặc, có thứ gì đó mấp máy trong bóng tối, dường như muốn thoát ra ngoài. Lâm Chiếu Hạc thân thể cứng ngắc như tượng, không dám cử động, cậu trơ mắt nhìn trong đêm tối có thứ gì đó rất lớn phá kén chui ra, che khuất cả ánh trăng bên cửa sổ…

Ngay sau đó, Lâm Chiếu Hạc đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng, sợ hãi khắc sâu khiến cậu không ngừng thở hổn hền, cậu ngẩng đầu nhìn vệt nước quái đản trên đỉnh dầu, nhất thời không rõ mình đã tỉnh hay còn mơ.

May mắn thay lúc này ngoài cửa sổ trời đã sáng, Lâm Chiếu Hạc không dám ở lại căn phòng này nữa, suýt té ngã xông ra ngoài.

“Mẹ nó, xui xẻo quá.” Lâm Chiếu Hạc chưa kịp rửa mặt, đứng ở hàng hiên chửi. Cậu thật sự không dám quay về, đành phải mặc áo ngủ đầu như ổ gà đi xe điện đến công ty.

Dọc đường đi cậu đều văng tục chửi bậy, giống bệnh nhân tâm thần phát bệnh, khiến người đi đường đều né tránh, e ngại cậu là diễn viên đặc biệt trong tiểu thuyết nào đó.

Tiểu Từ ở khu vực lễ tân thấy dáng vẻ này của Lâm Chiếu Hạc, kinh ngạc nói: “Anh Lâm à, sao lại thế này?”

Lâm Chiếu Hạc mặt ủ mày tro: “Đừng nói nữa, gặp quỷ.”

Tiểu Từ nói: “Nghĩa đen hay nghĩa bóng?”

Lâm Chiếu Hạc nói: “Nghĩa đen.”

Tiểu Từ lộ vẻ anh nói sớm có phải tốt không: “Sao lại gặp quỷ được? Hôm qua chẳng phải anh đi gặp Nguyên Lương và Phó Lê à?”

Lâm Chiếu Hạc:”Em còn nhớ tên hai người họ à.”

Tiểu Tư cười ngớ ngẩn:”Đương nhiên nhớ chứ, em chính là fan cp của bọn họ, đúng rồi, bọn họ gặp phải nguy hiểm gì à?” Bằng không sao lại đến tìm công ty bảo hiểm.

Lâm Chiếu Hạc nhớ tới lời căn dặn của Phó Lê với mình: “Ừm…Phó Lê nɠɵạı ŧìиɧ.”

Tiểu Từ:”?”

Lâm Chiếu Hạc: “Em sao vậy?”

Tiểu Từ:”Anh bảo ai nɠɵạı ŧìиɧ?”

Lâm Chiếu Hạc: “Phó Lê đấy, sao vậy?”

Tiểu Từ: “A a a a a a !!”

Tiếng hét đinh tai nhức óc đâm thủng màng nhĩ Lâm Chiếu Hạc, cậu không ngờ cô gái luôn nói chuyện dịu dàng này có thể phát ra âm thanh đáng sợ như vậy. Ngay cả khi tận thế, phản ứng của Tiểu Từ chưa chắc đã lớn như vậy, cô gào khóc nói: “Thuyền của em chìm rồi – BE rồi-“

Lâm Chiếu Hạc: “…” Em còn đáng sợ hơn cả quỷ.

Lâm Chiếu Hạc không dám tiếp tục tán gẫu với cô nữa, xoay người bỏ chạy, tìm phòng thay bộ quần áo ngủ gấu nhỏ này ra. Cậu vừa thay xong thì gặp Trang Lạc ngay tại cửa, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời ký ức của ngày hôm qua lại hiện lên, trung hòa sự sợ hãi Tiểu Từ mang đến.

“Chào buổi sáng sếp ạ.” Lâm Chiếu Hạc vờ như không có chuyện gì xảy ra chào Trang Lạc.

Trang Lạc nói: “Hôm qua ngủ không ngon?”

Lâm Chiếu Hạc nói:”Mơ thấy ác mộng…”

Trang Lạc nói:”Mơ thấy gì?”

Lâm Chiếu Hạc mô tả ngắn gọn lại giấc mơ của mình, Trang Lạc nghe xong trầm ngâm nói: “Cậu đến hỏi Tề Danh xem, anh ta là chuyên gia phim kinh dị, có thể từng xem tác phẩm mà cậu gặp.”

Lâm Chiếu Hạc nghe vậy cảm kích gật đầu, thông thường nếu gặp phải chuyện như vậy, có thể tìm được nguyên tác là tốt nhất, không thì chịu chết. Tề Danh chính là chuyên gia về mảng này ở công ty họ, nghe nói sau khi gia nhập công ty mỗi ngày đều xem ba bộ phim kinh dị, không có tình tiết phim ma nào mà anh ta không biết.

Hai người trao đổi xong, Lâm Chiếu Hạc khách khí nói: “Em đi trước đây ạ.”

Trang Lạc nói:”Đi đi, Chuối Vàng.”

Nụ cười tươi rói của Lâm Chiếu Hạc đông cứng trên mặt: “…”

Trang Lạc mỉm cười đi WC.

Sự sự hãi trong lòng Lâm Chiếu Hạc bị hai chữ Chuối Vàng này xua tan không ít, ngón chân cũng chẳng buồn cào sàn nhà.

Trong thế giới hai chiều hỗn loạn này, việc làm ăn của công ty tốt một cách đáng ngạc nhiên, ai nấy đều bận rộn với công việc của mình. Lâm Chiếu Hạc tìm một vòng trong công ty, cuối cùng tìm thấy Tề Danh đang co ro trong góc không biết đang làm gì. Tề Danh là nhân viên cũ – gia nhập công ty đã lâu mà còn sống hơn nữa không từ chức.

“Tề Danh.” Lâm Chiếu Hạc gọi anh ta.

Tề Danh ngẩng đầu, khuôn mặt tái nhợt không sức sống, ngay cả đôi môi cũng như thế, thoạt nhìn như thây ma vừa bò ra từ mộ. Thế nhưng thây ma này còn khá đẹp trai, không thì thực dọa người.

“Làm gì vậy?” Tề Danh chậm rãi nói.

“Tôi gặp chút chuyện.” Lâm Chiếu Hạc nói, “Có thể nhờ anh cố vấn được không?”

Tề Danh nhìn đồng hồ; “Một tiếng ba trăm, quét mã hay tiền mặt?”

Lâm Chiếu Hạc đau lòng nói: “Có thể rẻ hơn không?”

Tề Danh nói: “Con gái chiết khấu 8%.”

Lâm Chiếu Hạc trầm mặc ba giây, da mặt dày nói: “Thật ra tôi là cô gái phép thuật.”

Tề Danh: “?”

“Thật mà, anh muốn xem tôi biến hình không?”Lâm Chiếu Hạc cảm thấy tiết kiệm được đồng này hay đồng ấy.

Tề Danh nhìn chằm chằm Lâm Chiếu Hạc một lúc, đại khái là muốn xem cậu có phải đang nói đùa hay không, nhưng vẻ mặt của Lâm Chiếu Hạc chân thành quá đỗi, chân thành đến mức như nói với Tề Danh, con mẹ nó nếu anh không tin tôi biến hình ngay tại chỗ cho anh xem-

Không biết nghĩ tới cái gì, Tề Danh rùng mình, ra hiệu ngừng lại với Lâm Chiếu Hạc: “Không cần, tôi giảm 8% cho cậu luôn, hỏi đi, việc gì.”

Lâm Chiếu Hạc vội vàng tóm tắt lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Tề Danh nghe xong trầm ngâm hồi lâu, nói: “Yếu tố quá ít không tiện phán đoán, trước mắt duy nhất biết đến là trần nhà nhỏ nước, mơ thấy ác mộng- nhưng rất nhiều phim kinh dị có yếu tố này, còn cần chi tiết hơn, không thì phạm vi quá lớn.” Anh ta nhìn Lâm Chiếu Hạc, “Hay là cậu chuyển nhà trước đi đã. Dưới tình huống bình thường, chuyển nhà sẽ không sao cả.”

Đa số diễn viên phim kinh dị đều bị nhốt ở một chỗ cố định mới gặp chuyện chẳng lành, nhưng thế giới hiện nay, phòng không nhà trống còn rất nhiều, tìm bừa một phòng sạch sẽ chuyển đến là xong.

Lâm Chiếu Hạc buồn bã, tuy lời Tề Danh nói rất có lý, nhưng chỗ ở hiện tại có ý nghĩa đặc biệt với cậu, nếu không cần thiết thì cậu không muốn chuyển đi.

Tề Danh trông thấy vẻ do dự trên mặt Lâm Chiếu Hạc, vỗ vai cậu:”Phòng ở có thể tìm, mạng sống chỉ có một.”

“Được rồi.” Lâm Chiếu Hạc nghĩ cũng chỉ có thể làm như vậy.

Cố vấn xong chuyện của mình rồi, cậu liếc nhìn đống tư liệu bày bừa bãi trên bàn Tề Danh: “Gần đây bận vụ gì đấy?”

Tề Danh nói chuyện rất chậm, cơ hồ nhả từng chữ: “Khách hàng của Trương Tiêu Tiêu có hơi rắc rối, gần đây đang lo vụ này.”

Trương Tiêu Tiêu là anh chàng xui xẻo vừa vào công ty đã nhận phải phim ma, Lâm Chiếu Hạc hít hà: “Cậu ta vẫn ổn chứ?”

Tề Danh nói:”Không có việc gì.” Anh ta thoáng khựng lại, nhướng mày nhìn Lâm Chiếu Hạc: “Cậu thích xem phim ma trong nước không?”

“Không thích.” Lâm Chiếu Hạc trả lời thành thật, “Quá nhạt nhẽo.”

Tề Danh tròng mắt khẽ chuyển: “Nhạt chỗ nào?”

Lâm Chiếu Hạc nói:”Phim nào mà chẳng là bệnh nhân tâm thần? Lấy đâu ra ma quỷ.” Mọi người đều biết, sau khi thành lập cộng hòa nhân dân Trung Hoa là không thể có yêu ma quỷ quái.

Tề Danh vốn uể oải tựa vào gối dựa, nghe vậy bật người ngồi thẳng dậy: “Có lý, cậu xem chưa?”

“Cái gì oán?” Lâm Chiếu Hạc còn chưa nghe qua bao giờ.

Tề Danh vỗ tay nói câu tốt quá. Bộ phim này rất nổi tiếng, cơ hồ là cấp bậc quốc dân, anh từng hỏi mọi người xung quanh, cho dù chưa xem cũng nghe nói qua, thế mà Lâm Chiếu Hạc lại không biết! Đúng là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi có được chẳng tốn công, hơn nữa Lâm Chiếu Hạc nổi tiếng toàn công ty là liều mạng, quả thực là ứng cử viên sáng giá!

Lâm Chiếu Hạc nghi hoặc nói: “Anh hỏi tôi cái này làm gì?”

Tề Danh nổi tiếng không kém nở nụ cười tươi như hoa: “Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp…”

Lâm Chiếu Hạc cảnh giác: “Mạng hai chiều không tính là mạng nhé.”

Tề Danh cười mỉm: “Thế còn mạng của Trương Tiêu Tiêu thì sao?”

Lâm Chiếu Hạc: “…”

Tề Danh: “Cậu ta có mẹ già bảy mươi tuổi và con nhỏ ba tuổi.”

Lâm Chiếu Hạc: “???”

Tề Danh nói: “Vợ cậu ta mang thai thứ hai mới được ba tháng, cậu ta còn bị tàn tật!”

Lâm Chiếu Hạc: “…Việc gì anh nói đi?”

Tề Danh:”Phim kinh dị mà Trương Tiêu Tiêu nhận cậu cùng làm với chúng tôi đi.”

Lâm Chiếu Hạc không nói gì cũng không từ chối, nghẹn nửa ngày mới phun ra một cậu: “Cậu ta tàn tật chỗ nào?”

Tề Danh ngữ khí đều đều: “Cậu ta cắt một bên tinh hoàn.”

Lâm Chiếu Hạc: “….” Đệch.