Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 45: Sinh viên năm nhất (3)

Đến ký túc xá mà cô Trang đặt giúp và chuyển tất cả hành lý vào trong, sau đó chỉ còn chờ đến ngày mai để tân sinh viên báo danh.

Trước đó, Tạ Uyển Doanh và mẹ cô không tránh khỏi tò mò nên họ đi đến các cửa hàng nhỏ xung quanh khuôn viên trường chủ yếu là để tận dụng cơ hội vào trường Y quan sát thử. Xung quanh khuôn viên trường rợp bóng cây xanh mát rượi, tiếng chim hót ríu ra ríu rít giữa muôn ngàn hoa cỏ. Tôn Dung Phương tỏ vẻ hài lòng và cảm thấy nơi con gái bà học tập và sinh sống sắp tới đây vô cùng tươi đẹp. Điều duy nhất mà bà thấy lo lắng đó chính là liệu các bạn học và giảng viên ở đây có hòa hợp cùng con gái bà hay không.

Ngày hôm sau, hai mẹ con cô dậy sớm, ăn sáng bằng mấy que bột xiên khổng lồ độc nhất chỉ có ở Thủ đô này, mấy que này thậm chí còn to hơn cả mấy cái bánh ở quê cô. Sau khi ăn no, cô mang theo một số vật dụng cần thiết đến trường.

Khuôn viên trường hôm nay khác hẳn so với hôm qua khi cô và mẹ đi xem, hôm nay khán phòng đã mở cửa chào đón các tân sinh viên đến báo danh. Dù vậy, mỗi năm tân sinh viên lại nhiều hơn, vì họ còn đến cùng với gia đình đi theo hỗ trợ nên làm cho cả khán phòng đông không khác gì cái chợ, thật là rất náo nhiệt.

Sau khi trùng sinh, Tạ Uyển Doanh thừa biết quá trình nhập học nên cô liền đưa mẹ đi đến bàn đăng ký dành cho tân sinh viên của khoa mà cô học.

Hai mẹ con cô bước qua hàng dài đang chờ xếp hàng rồi đi thẳng đến bàn làm thủ tục ở cuối cùng. Các phòng ban khác xếp thành một hàng dài trong khi đó hàng cô đứng thì không có lấy một bóng người. Trong lúc nhất thời, Tôn Dung Phương bèn hỏi con gái: “Có phải chúng ta đến nhầm chỗ rồi không?”.

“Không thể sai được.” Tạ Uyển Doanh cẩn thận xác định tấm biển màu đỏ đặt ngay trước sân khấu, trên đó ghi rõ ràng là phòng đăng ký cho lớp tám năm của Hiệp hội Y khoa Quốc gia.

“Thế sao không có ai xếp hàng ở đây?” Tôn Dung Phương hết nhìn sang trái lại nhìn sang phải, chợt thấy phía bên phải có người xuất hiện mà trước đó không có lấy một bóng người, nhất thời có chút giật mình như gặp phải ma.

Tạ Uyển Doanh đợi một lúc liền nhìn thấy có một nam giảng viên đeo kính vội vàng đi tới, trông vẻ ngoài khoảng chừng năm mươi tuổi, tóc đã bạc đi một nửa.

Tôn Dung Phương ghé vào tai cô: “Mẹ sao lại nhìn không ra nhỉ? Nhìn bên cạnh đi, đa số những người khác đều là dân có học thức tuổi trẻ tài cao. Đây là lão già nào đây?.

Thật không thể ngờ những gì mẹ cô vừa nói đã lọt vào tai của ông thầy “Lão già” này, ông bèn phá lên cười nói: “Thật xin lỗi, các em lớp tám năm thường bộn bề nhiều việc nên không thể đến góp vui cùng với các em được. Họ đều là tiền bối và cũng ở bên kia tiếp đón các em tân sinh viên mới vào trường. Chủ nhiệm lớp sẽ không xác nhận cho đến ngày đầu tiên lên nhận lớp. Vì vậy, tôi hiện là Trưởng phòng giáo vụ sẽ thay mặt đến tiếp đón các em”.

“Trưởng phòng giáo vụ sao?” Tôn Dung Phương chớp chớp mắt.

“Đúng vậy, tôi họ Giang.” Thầy “lão già” nói xong bèn lấy thẻ công tác của ông ấy đưa ra như để chứng minh cho thân phận của ông ấy.

“Ôi, chào Trưởng phòng Giang ạ, tôi và con gái mới đến trường lần đầu nên không hiểu gì.” Tôn Dung Phương vội đưa cô đến giải thích với ông.

“Không sao, không sao đâu.”

“Chào thầy Giang ạ!”. Tạ Uyển Doanh đứng trước lễ phép cúi đầu chào thầy Giang.

Trưởng phòng Giang giật mình, vội vàng đưa tay đỡ cô lên nói: “Không, không, quả thật không có gì đâu.” Ông che miệng và họ nhẹ nói: “ Tôi biết em là ai.”

“Thầy biết chúng tôi sao?” Tôn Dung Phương giật mình hỏi lại.

“Em là Tạ Uyển Doanh đúng không?” Trưởng phòng Giang chỉ chỉ bút về phía của Tạ Uyển Doanh.

“Làm sao thầy biết được tên con gái tôi?” Tôn Dung Phương lần nữa lại thêm kinh ngạc vì bà chắc chắn chưa từng gặp qua người này.

“Đương nhiên tôi biết rồi, em ấy chính là Thủ khoa khối Khoa học Tự nhiên.” Trưởng phòng Giang linh hoạt nháy mắt với hai mẹ con cô.

Tôn Dung Phương không thể nhịn được mà cười ha ha hai tiếng, ra hiệu với cô “Thầy giáo này cũng thật là thú vị, còn có thể đùa nữa chứ.”