"Bác sĩ Tào, anh thật lợi hại, bệnh hiếm gặp như vậy mà anh cũng có thể nhanh chóng chẩn đoán ra!"
Các thực tập sinh và y tá đang vây xung quanh trò chuyện líu ríu, Tào Dũng nhìn kết luận trên báo cáo CT, có chút choáng váng. Lại nói tiếp, anh không phải là người đầu tiên chẩn đoán được, mà đó là một nữ sinh trung học…
Cô ấy là ai?
Xoay người lại, Tào Dũng gạt những người xung quanh sang một bên, bước nhanh đến cửa phòng cấp cứu.
Xe cấp cứu của bệnh viện đậu ở trước sân nhỏ, không có một bóng dáng nào ở đó.
Chẳng lẽ anh nằm mơ, mơ thấy một cô tiên hạ phàm để kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra với bệnh nhân.
“Bác sĩ Tào, anh đang tìm ai vậy?” Y tá đi theo anh hỏi.
“Vừa rồi có phải có một nữ sinh đứng trong sân, mặc đồng phục học sinh cao trung không?” Tào Dũng chỉ vào chỗ Tạ Uyển Doanh đã đứng và hỏi thăm những người xung quang.
“Không có a.” Các thực tập sinh và y tá đều lắc đầu.
"Bác sĩ Tào, tôi đã gọi cho khoa ngoại tổng hợp của bệnh viện chúng tôi, nhưng bệnh viện của chúng tôi không có bác sĩ nào có chuyên môn phẫu thuật khoa ngoại tim mạch. Họ nói rằng họ đều không thể thực hiện phẫu thuật này." Thực tập sinh chịu trách nhiệm liên lạc với những khoa khác chạy trở về, mồ hôi nhễ nhại, báo cáo với Tào Dũng.
Sắc mặt Tào Dũng đột nhiên thay đổi: Hỏng bét! Anh quên mất rằng đây không phải là bệnh viện chỗ anh.
Đinh Ngọc Hải rất bất ngờ khi nhận được cuộc gọi từ đồng nghiệp: "Anh chàng trẻ tuổi nào mà lợi hại thế này, ca bệnh phình động mạch chủ là trường hợp tương đối hiếm gặp rồi.”
"Đó không phải là bác sĩ trẻ tuổi từ bệnh viện của chúng ta. Đó là viện trưởng mượn người từ một người và một người bạn học cũ ở Bệnh viện Thủ đô đến bệnh viện của chúng ta để trao đổi và chỉ đạo xây dựng Khoa ngoại Não đó. Họ nói rằng cậu ta ở viện y học đó xem như một học bá, vừa du học trở về, đến đây đã được một tuần lễ, là một bác sĩ họ Tào. Tối nay xem như tạm thời trực thay người tại bệnh viện chúng ta, đúng lúc phải ca bệnh hy hữu. "
"Nhân tài đến từ thủ đô thật tài giỏi. Vấn đề là chẩn đoán được xong thì có thể làm gì? Chuyển tới bệnh viện khác sợ cũng không kịp rồi. Không có bác sĩ nào trong huyện của chúng ta có thể làm loại giải phẫu này được. Tuy rằng viện trưởng chúng ta sớm đã nhờ cậy được thành phố tài trợ xây dựng một khu phẫu thuật tiên tiến nhất cùng một máy ECMO, nhưng cho đến nay bệnh viện chúng ta vẫn chưa xuất hiện một bác sĩ ngoại khoa tim mạch nào. "Đinh Ngọc Hải nói đến đây không khỏi có chút đắc ý.
Làm bác sĩ cũng giống như nấu ăn, không bột khó đố gột nên hồ. Bác sĩ từ thủ đô đến lại bị hoàn cảnh chỗ bọn họ hạn chế. Kết cục, Tào Dũng cũng sẽ phải nhận bại đêm nay thôi.
Trong bệnh viện, Tào Dũng đi một mạch đến phòng phẫu thuật, cởi chiếc áo blouse trắng bên ngoài, để lộ bộ đồ màu xanh lá mặc bên trong, tay cầm điện thoại di động Motorola nói chuyện với Chu Hội Thương, bạn học cũ trong khoa l*иg ngực ở bệnh viện anh: "Anh nói tôi biết làm như thế nào, tôi sẽ làm, bệnh viện này không ai làm được."
"Cậu điên à? Đây không phải bệnh viện của chúng ta."
"Bằng không thì phải làm sao? Trơ mắt nhìn bệnh nhân chết ư, anh ta còn có vợ con nữa."
Khu vực người nhà bệnh nhân, toàn bộ đều là tiếng khóc.
“Này.” Chu Hội Thương thở dài, nói đào tạo bác sĩ phẫu thuật l*иg ngực khó như thế nào, người ngoài nghề không hiểu nên gia đình bệnh nhân thường đổ lỗi tại sao bệnh viện không có bác sĩ phẫu thuật l*иg ngực. Họ chỉ có thể nói rằng, số bệnh viện có khoa tim mạch chân chính trong nước chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Rất nhiều thành phố cấp tỉnh đến một bệnh viện như vậy cũng không có.
Nhìn lại, Chu Hội Thương nói với bạn học cũ của mình: "Tôi có thể cho cậu biết phải làm như thế nào nhưng cậu tốt nhất nên cẩn thận từng li từng tí, vì phẫu thuật tim mạch đòi hỏi thêm hai năm đào tạo chuyên khoa sau khi học phẫu thuật tổng quát đấy.”
"Được rồi, ngoại khoa não của chúng tôi cũng giống vậy. Tôi còn có chút kỷ niệm về kỳ thực tập phẫu thuật l*иg ngực, bây giờ cậu nói lại với tôi một lần."