Lời này nghe qua có ý trong đó, Vân Tử chắc chắn là thông phòng mà Lý phu nhân vì con trai mà chuẩn bị. Sở Sở ngẩng đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên nha hoàn Vân Tử này dáng người lả lướt, eo nhỏ như rắn, mi thanh mục tú, ánh mắt lả lơi, có thể nói là cực phẩm.
Lý Chẩn không nói chuyện, Sở Sở lại cảm giác được tầm mắt của hắn đang hướng về nơi này liếc mắt một cái, nàng tức khắc khẩn trương hẳn lên, mãi cho đến khi bữa cơm sáng kết thúc, thần kinh đều căng chặt hết mức.
Lý Chẩn cũng chưa nói rốt cuộc có muốn hay không. Ý tứ của Lý phu nhân ai cũng biết, Sở Sở mang theo Lý Tiêm Tiêm đi trước, tỷ muội hai người chậm rãi đi xuyên qua hoa viên đến chỗ mình ở.
Sở Sở giữ chặt tay muội muội: "Muội nhìn muội xem, lúc nãy sắc mặt có vẻ không thoải mái, ở trước mặt mẫu thân thể hiện nhiều quá cũng hông tốt."
Lý Tiêm Tiêm nắm lấy một chiếc lá cây, dùng sức ném lên trên mặt đất, "Muội chính là bộ dạng này, nếu có di nương ở bên cạnh muội mỗi ngày cũng có thể vui vui vẻ vẻ."
Sở Sở biết Lý Tiêm Tiêm từ nhỏ ở bên cạnh di nương mà lớn lên, có tình cảm thâm sâu với di nương, cũng không thể không khuyên nhủ: "Lời này chớ nói lớn, lúc trước là tình cảnh gì, hiện giờ là tình cảnh gì? Muội phải an phận một chút, cũng vì di nương thiếu đỡ vì muội mà nhọc lòng."
"Muội thì có thể làm ai nhọc lòng, từ khi cha đi, di nương bị đưa về nhà cũ, cũng không ai thèm quản muội." Nói được một nữa, hốc mắt Lý Tiêm Tiêm cũng đã ướt.
Hai tỷ muội di nương họ Trương, ban đầu cũng là hai cô nương nhà nghèo, cơ duyên xảo hợp được Lý lão gia nhìn trúng nạp vào phủ làm thϊếp.
Trong một đám di nương tranh đoạt cùng Lý phu nhân Trương di nương tương đối có thủ đoạn lúc chỉ có thể sinh hạ hai nữ nhi, vẫn có thể thấy được Lý lão gia thật sự rất sủng nàng.
Nàng cùng Lý phu nhân đối chọi gay gắt, không mai Lý lão gia đi quá sớm, Lý phu nhân đem toàn bộ cơ thϊếp trong phủ chia ra, độc nhất chỉ để lại Trương di nương. Đều nói Lý phu nhân tính tốt, ai ngờ Trương di nương lại phạm sai lầm, bị đuổi đến nhà cũ.
Sắc mặt Sở Sở hơi trầm xuống, "Muội không cần nhắc lại chuyện của di nương, không những không thể mang bà ấy trở về, mà còn rước thêm mầm tai hoạ mà thôi."
Lý Tiêm Tiêm oán hận trừng mắt nhìn Sở Sở một cái, "Là do tỷ sợ chết! Muội có thể đi theo di nương."
Sở Sở môi nhẹ nhấp, "Muội muốn đi theo di nương thì đi đi, ta còn ngăn cản làm gì? Chỉ sợ là đến lúc đó muốn về lại khó khăn."
Lời nói kia cùng lắm chỉ là do tức giận, mắt thấy Sở Sở buông tay mặc kệ, Lý Tiêm Tiêm lại hối hận, "Nhị tỷ, muội không phải cố ý, muội chỉ đang đau lòng cho bà ấy. Chúng ta cẩm y ngọc thực, để một mình di nương ở nhà cũ."
Chỉ sợ được Lý phu nhân dặn dò, còn không biết chừng bà ấy sẽ bị tra tấn như thế nào, "Tỷ phải cho bà ấy thêm ít bạc đi, bà ấy gửi thư cho muội, nói là bị bệnh cũng không có bạc chữa."
Sở Sở nói: "Không phải ta mới sai Thượng Nguyệt cho bà ấy mười lượng sao? Nên đủ cho bà ấy chi tiêu một năm mới phải."
"Cũng có thể là do nô tài nổi lòng tham, di nương có thể có biện pháp gì chứ?" Lý Tiêm Tiêm nói.
Nàng cũng chỉ là thứ nữ, một tháng tiền tiêu vặt được cho có hạn, lại còn bị Lý phu nhân nắm chặt, có thể có được bao nhiêu? Sở Sở tuy là khó, nhưng đó là mẹ ruột, nàng dù sao cũng phải gật đầu đồng ý.
Tỷ muội hai người nói chuyện cả buổi, còn chưa đi đến cửa đã nghe một bên có bà vυ' già nhàn thoại:
"...... Quả nhiên, đúng là phúc khí của nữ nhi Vương gia, còn có thể đi vào chánh phòng"
"Cũng không phải do, bên người "Đại Gia" một người cũng không có sao, tất nhiên muốn bay lên cành cao......"
Nghe xong, Sở Sở chỉ để ý hai chữ "Đại Gia" rốt cuộc mấy vυ' già trong nhà đều gọi Lý Chẩn như vậy à.
Nàng quay đầu hỏi Như Nguyệt, "Nữ nhi Vương gia là ai?"
Như Nguyệt nhỏ giọng nói: "Chính là Vân Tử" Hôm nay ở thượng phòng, ý tứ của phu nhân đã rất rõ ràng. Nghe vậy, Sở Sở hơi giật mình.