Edit: Hou_nie
__________________________________
Khi còn nhỏ, Lộ Chi Dao đã bị mẫu thân hắn bỏ rơi, lưu lạc bên ngoài nửa năm mới gặp được sư phụ của hắn, lúc đó mới được ăn no mặc ấm.
Nguyên tác không có viết về bối cảnh thân thế của Lộ Chi Dao nhưng trong tưởng tượng của Lý Nhược Thủy, mẫu thân hắn chính là một người phụ nữ xấu xa, leo lên nhà hào môn rồi vứt bỏ đứa con trai tàn tật của mình.
Bà ấy phải là một người xinh đẹp nhưng tính tình cay nghiệt, đeo vàng đeo bạc, châm chọc mỉa mai đối với con của mình chứ không phải người ăn mặc nhẹ nhàng, khí chất giống như thiếu nữ này.
Trừ vẻ bề ngoài xinh đẹp, còn lại bà ấy không dính dáng gì so với trí tưởng tượng của Lý Nhược Thủy.
Mắt ngọc mày ngài, sáng như đóa hoa xuân, là một mỹ nhân hiếm có, khuôn mặt giống Lộ Chi Dao sáu bảy phần. Khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, không ôn hòa bằng Lộ Chi Dao nhưng lại so với hắn nhiều hơn mấy phần ngây thơ.
Bạch Khinh Khinh đi vòng qua mấy chậu hoa lộn xộn trên mặt đất, lấy hộp thức ăn trong tay đưa tới trước người Lộ Chi Dao, vòng ngọc trai trên cổ tay phát ra tiếng leng keng rung động.
Bà ấy nhìn con đường bước vào rồi sau đó lại cầm tay hắn, vốn còn đang nở nụ cười ngây thơ vui vẻ liền rút về, đôi mắt khẽ nhíu mày, giọng nói có chút sốt ruột.
" A Sở, vòng phật châu mẫu thân đưa cho ngươi đâu? sao lại biến mất?"
Lý Nhược Thuỷ lúc này mới phát hiện *nhũ danh của hắn là A Sở, nghe có vẻ giống tên của con gái.
*Tên đặt lúc mới sinh.
Tiểu Lộ Chi Dao đưa tay chỉ về phương hướng của Lý Nhược Thuỷ, âm thanh trong trẻo cất lên:
" Ở nơi đó."
Bạch Khinh Khinh giương mắt nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một chuỗi phật châu màu trắng, thoáng chốc lại khôi phục vẻ mặt tươi cười rực rỡ.
"Mẫu thân còn tưởng rằng ngươi đã vứt đi."
Lý Nhược Thuỷ nhìn vẻ mặt thay đổi đột biến của bà ấy, trong lòng cảm thán, quả nhiên là mẹ con ruột, tốc độ biến sắc này giống y như đúc Lộ Chi Xa.
Bạch Khinh Khinh nhẹ nhàng mở hộp thức ăn ra, lấy thức ăn bày trên bàn, còn mình thì vòng qua chậu hoa chuẩn bị đi nhặt chuỗi phật châu kia, vừa đi còn vừa lẩm bẩm.
"Đây chính là cầu Phật, có thể phù hộ cho người một nhà chúng ta một mực ở cùng nhau, có thể làm cho cha ngươi trở lại bên cạnh chúng ta."
Tiểu Lộ Chi Dao không trả lời, tự mình mò mẫm cầm lấy một cái bánh bao ăn.
Lý Nhược Thuỷ tiến gần nhìn bàn thức ăn liền nhất thời nghẹn lại, một đứa trẻ năm sáu tuổi, bày ở trước mặt hắn lại là bánh bao cùng rau xanh, không thấy một chút tí thịt nào.
Mà Tiểu Lộ Chi Dao thoạt nhìn còn ăn đến say sưa ngon lành, không cảm thấy có gì không đúng.
Đây là ngược đãi trẻ em sao?!!
Quả nhiên Bạch Khinh Khinh không phải là loại người tốt. Bà ấy chính là một nữ nhân khắc nghiệt một cước đạp con trai, nàng suýt chút nữa đã bị bộ mặt của bà ấy lừa gạt!
Lý Nhược Thủy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bạch Khinh Khinh nhẹ nhàng đi tới trước mặt hoa Nguyệt Quý, bà xách làn váy cúi người xuống, khóe miệng vẫn là nụ cười nhàn nhạt kia.
Cảnh tượng này khiến người ta liên tưởng đến thiếu nữ ngửi đoá hoa tươi dưới ánh mặt trời.
Nhưng thiếu nữ này lại không chút sợ hãi nắm lấy thân hoa mang theo gai, một phen bẻ gãy nó ném xuống.
Đoá Nguyệt quý hồng bị ném xuống mặt đất, hạt sương rơi xuống tựa như những giọt nước mắt, con bướm vốn đang hút mật hoa cũng phải vội vỗ cánh rời đi. Nguyệt Quý mềm mại ướŧ áŧ bị ném xuống tảng gạch đá, cánh hoa bị chân dẫm qua trở thành một vệt đỏ sậm, bị nghiền trên phiến đá trắng.
"A Sở, mẫu thân cầu phật vì phụ thân con nha."
Bạch Khinh Khinh đeo lại phật châu vào cổ tay hắn, lý do từ người một nhà ban đầu trở thành phụ thân. Bà ấy ngồi trên ghế đá chống cằm nhìn tiểu Lộ Chi Dao ăn cơm, ánh mắt đầy từ ái.
" Ngươi ăn cơm thật giống cha ngươi, rõ ràng các ngươi chỉ gặp qua vài lần, huyết thống thật đúng là một loại ràng buộc kỳ diệu a."
Tiểu Lộ Chi Dao vẫn không nói gì, dường như đã quen với việc bà lẩm bẩm.
"Nếu ta cùng hắn cũng có kết nối như vậy thì thật tốt."
Nghe dược lời nói của Bạch Khinh Khinh, Lý Nhược Thuỷ lập tức mở to mắt, nàng chưa bao giờ nghe qua ai nguyện ý chủ động làm con trai cho người khác. Quả nhiên, mẹ hắn cũng là người có mạch não không bình thường.
Tựa hồ là bị bà ấy nói có chút phiền, Tiểu Lộ Chi Dao thở dài, liếʍ liếʍ vụn bánh trên ngón tay, nở nụ cười cười đáp lại qua loa.
" Đúng vậy nha."
Bạch Khinh Khinh tiếp tục nhìn hắn, càng nhìn càng mê muội, vẻ mặt còn mang theo vài phần si mê.
"A Sở càng lớn càng giống phụ thân ngươi, nhưng chàng vẫn rời đi rồi."
"Nếu hắn cũng bị mù thì tốt biết bao? Như vậy thì chàng ấy chỉ có thể dựa vào ta. "
"A Sở, mẫu thân trước kia đã nói qua muốn cho phụ thân ngươi một đôi khuyên tai, nhưng hắn đi rồi, không bằng bấm cho ngươi đi?"
Tựa hồ chìm vào ảo tưởng tốt đẹp gì đó, Bạch Khinh Khinh chống hai gò má ửng đỏ, thần thái lúc này giống như một thiếu nữ trong tình yêu nồng nhiệt, ánh mắt nhìn Lộ Chi Viễn đều là sự cuồng nhiệt.
...
Cứu mạng! Thì ra mẹ hắn lại là một người bệnh kiều!
Một màn này cho Lý Nhược Thủy giật mình không thua gì lúc trước bị Lộ Chi Dao kéo nhảy xuống huyệt động, trực tiếp cho nàng choáng váng.
Đây hoàn toàn là lấy Lộ Chi Dao coi như thế thân của cha hắn, hắn mới chỉ là một đứa nhỏ!
Phụ thân rời đi, mẫu thân bệnh kiều, còn bị coi là thế thân của phụ thân mình, giam cầm hắn ở trong viện tử nho nhỏ này. Nàng lập tức hiểu được tính cách của Lộ Chi Dao, thử hỏi ai có thể ở trong bối cảnh cuộc sống gian khổ vặn vẹo như vậy mà không trở nên biếи ŧɦái?
Nhưng Tiểu Lộ Chi Dao tựa như đã quen với những thứ này, thần sắc như thường, sau khi ăn xong hai cái bánh bao cũng không động đến đĩa rau xanh kia nữa, chỉ ngẩng đầu "nhìn" bầu trời trầm mặc không nói. Bộ dáng trầm mặc này Lý Nhược Thủy nhìn chỉ cảm thấy tâm tình phức tạp.
Bạch Khinh Khinh đưa tay giúp hắn sửa sang lại bạch y, ánh mắt mờ mịt, người mà nàng ấy đang nhìn đã không phải Lộ Chi Dao nữa.
"Bộ bạch y này vẫn thích hợp với ngươi như vậy, lúc ngươi ném đi ta còn tưởng ngươi không thích."
Tiểu Lộ Chi Dao không phân cho Bạch Khinh Khinh nửa ánh mắt, tựa hồ chỉ nhìn vào khoảng không, lại tựa hồ là đang suy nghĩ cái gì đó. Bất luận hắn có suy nghĩ gì hay không, Lý Nhược Thủy đều từ trong vẻ mặt của hắn nhìn thấy hai chữ to "Không thú vị".
Bạch Khinh Khinh đắm chìm trong chốc lát, sau đó giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nụ cười trên mặt chuyển thành từ ái, nàng đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Lộ Chi Dao, vòng ngọc trên cổ tay va chạm ra tiếng vang lanh lảnh.
"Không phải ngươi nói muốn bấm lỗ tai sao? A Sở đã sẵn sàng chưa? "
Tiểu Lộ Chi Dao lúc này mới có chút phản ứng, ánh mắt đầy sương mù chuyển hướng về phía Bạch Khinh Khinh, hắn không thèm để ý mà gật đầu.
"Có biết vì sao mẫu thân thích ngươi không? Bởi vì A Sở rất nghe lời, vô luận mẫu thân yêu ngươi như thế nào cũng sẽ không rời đi. "
Bà ấy từ trong hộp thức ăn lấy ra ngân châm cùng rượu thuốc đã sớm chuẩn bị sẵn, Tiểu Lộ Chi Dao không có phản ứng gì, ánh mắt đầy sương mù nhìn thẳng về phía trước, lại không thể tập trung. Bạch Khinh Khinh ngâm ngân châm vào trong rượu thuốc, một bên khuấy loạn, một bên cười đến xán lạn, tựa như rất thoải mái.
"Hôm trước mẫu thân nhận được tin tức của phụ thân ngươi, hình như hắn thành thân."
Rượu vàng hơi vẩn đυ.c, ngân châm ở ở giữa xoay tròn, đem dược liệu bên trong không nhiều khuấy tan, trên mặt vẫn là vẻ ngây thơ.
"Bất quá cũng không trách hắn, mẫu thân không phải cũng mang theo ngươi tái giá sao? Phụ thân ngươi có lẽ đang giận ta đúng không? "
Trong tiểu viện chật hẹp thổi lên một trận gió, cánh hoa bị nghiền thành bùn hoa dính trên phiến đá giống như một vết máu không tan. Trong không khí có thể ngửi thấy một trận hương hoa, nhưng rõ ràng hơn là mùi rượu nồng đậm. Nhưng Tiểu Lộ Chi Dao cũng không thèm để ý, hắn chỉ là đang suy nghĩ viện tử này rốt cuộc lớn bao nhiêu, vì sao hắn đi rất nhiều lần cũng không thể đi đến đến cửa viện.
" Ngươi có phải giận ta hay không? Bởi vì do ta tái giá sao?"
Bạch Khinh Khinh vung tay hất đổ rượu thuốc sang một bên, bình sứ lắc lư hai vòng trên bàn, rồi ổn định ngừng lại, ngân châm trong bình va chạm với miệng bình, leng keng leng leng rất dễ nghe. Hắn nghe đến thích thú.
Vẫn không nhận lại được lời đáp từ người nàng thương, Bạch Khinh Khinh kéo cánh tay hắn về phía trước, cười đến vô tội, trong mắt lại ngậm nước mắt, giống như cầu khẩn, lại có chút điên cuồng.
" Tại sao ngươi không trả lời ta? Có phải vì ta tái hôn ngươi ghen tị, cho nên mới cưới vợ? A Sở của chúng ta bị mù, hắn cần ngươi, vì sao ngươi không trở về? "
Tiểu Lộ Chi Daoquay đầu "nhìn" bà, vẫn không tập trung, trong đôi mắt kia vẫn chỉ là mưa bụi Giang Nam, nhẹ nhàng che lấp ánh mặt trời.
"Mẫu thân, muốn xỏ lỗ tai sao?"
Bạch Khinh Khinh tức khắc cười nắm lấy khuôn mặt của hắn, ngữ khí mềm mại, trong ngữ điệu đè nén mang theo vài tia run rẩy.
"Bây giờ, đừng nói bất cứ điều gì khác, nói ngươi ghen tuông, ngươi ghen tị vì ta tái giá."
Khuôn mặt nho nhỏ của hắn bị bóp đến biến dạng, đôi môi đỏ tươi thiếu chút nữa đã bị kéo ra sau tai, con ngươi đen nhánh không tìm thấy sự kháng cự, tựa như một con rối gỗ bị tùy ý khi dễ đùa bỡn. Lý Nhược Thuỷ vốn là người trưởng thành còn bị doạ sợ, Lộ Chi Dao chỉ là một hài tử năm sáu tuổi, hắn làm sao có thể không sợ. Nàng muốn kéo tay của Bạch Khinh Khinh ra nhưng vô dụng, mỗi lần đều bị cuyên qua, điều này làm cho nàng có chút bất lực.
Bạch Khinh Khinh nước mắt đã ngăn không được, chảy đầy mặt, thoạt nhìn nhìn thấy mà thương nhưng lời nói ra lại phảng phất mang theo độc.
"Năm đó để giữ con, ta uống thuốc khiến A Sở của chúng ta trở nên mù loà, nhưng ngươi không có nửa phần thương hại mà rời đi, ngươi thật tàn nhẫn. Bây giờ ngươi ghen tuông? Ngươi ghen tị phải không? "
Nghe xong lời này, Lý Nhược Thủy sững sờ nhìn về phía Lộ Chi Dao, chỉ cảm thấy lòng cực kỳ chua xót. Cha mẹ hắn không ai mong hắn được sinh ra, ngay cả đôi mắt cũng bị chính mẫu thân của mình hại.
" Thì ra là như vậy a"
Khóe miệng Tiểu Lộ Chi Xa nhếch lên một nụ cười nhu hòa, lại bởi vì bị kéo khóe miệng, nụ cười trở nên kỳ quái, giống như là ban đêm u ám, yên tĩnh không tiếng động, mang theo một loại cảm giác bị tan vỡ.
Hắn mở miệng, giọng nói trẻ con trong trẻo tự nhiên mang theo ý nghĩa ngây thơ: "Ta ghen tị, ta ghen tị ngươi gả cho người khác. "
Tiểu Lộ Chi Dao phí sức nói ra những lời này, Bạch Khinh Khinh tựa hồ là bị ấn cái gì, nước mắt cũng không chảy nữa, cười lau đi nước mắt trên mặt, thân mật điểm chóp mũi hắn, bộ dáng giống thiếu nữ đang hồi xuân.
"Ta đương nhiên biết ngươi ở tị. Nhưng là đừng khó chịu, bởi vì nam nhân này cùng ngươi có vài phần tương tự mà thôi. Ta chỉ là quá yêu ngươi, nghĩ đến ngươi phát điên. "
Tiểu Lộ Chi Dao giống như nghe được một chuyện cười liền cười khẽ một tiếng, sau đó mở miệng: "Mẫu thân, lỗ tai còn bấm không? "
" Có nha."
Bạch Khinh Khinh cầm lấy bình thuốc kia lần nữa, nước mắt trên mặt còn chưa khô, lại nhẹ nhàng ngâm nga ca dao, trong tiếng hát mang theo âm thanh mũi nồng đậm. Nàng lấy ngân châm ngâm đủ rượu ra, đôi mắt cong cong, tiến lên nắm lấy vành tai của Lộ Chi Dao. Ngân châm không chút do dự đam vào tai, những giọt máu đỏ tươi giống như từng hạt đậu đỏ nhỏ rơi xuống vành tai lại tựa như hoa moai rơi xuống bạch y.
" Nhìn Xem, đây là đôi bông tai ta tìm rất lâu, là dùng cốt bạch vũ kê làm, rất đẹp phải không?"
Hai tai đều đâm xong lỗ tai, Bạch Khinh khinh lấy ra hai Chiếc bông tai nho nhỏ lắc lư trước mắt hắn, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm, trong lời nói có vài phần ý tứ tranh công. Bà ấy lại quên con của mình căn bản là không nhìn thấy cái gì, chỉ tràn đầy vui sướиɠ lấy bông tai cài vào vành tai vẫn còn chảy máu.
Ngoài viện ve vẫn liều mạng kêu lên, phảng phất mùa hè này dường như không thể trải qua được. Lý Nhược Thủy không nghe thấy được một tiếng kêu đau của hắn, hắn chỉ là hư hư nhìn vào địa phương không biết tên, ở trong mắt hắn, bất luận nhìn về phía nào, cũng bất quá là một mảnh trống rỗng.