Phương Pháp Công Lược Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 5: Ba cánh cửa

Trên cổ tay truyền đến sự lạnh lẽo, độ ấm này dường như còn thấp hơn so với gió lạnh, lạnh đến nỗi khiến cho Lý Nhược Thủy rùng mình, trên người cũng nổi lên một tầng da gà.

Lúc này nàng mới nghĩ tới, hình như Lộ Chi Dao mặc rất ít.

Giữa tháng ba, hắn mặc một bộ trung y khoác thêm áo ngoài. Gió lạnh thổi qua nàng vẫn có thể nhìn thấy hắn cười, nhìn dịu dàng ấm áp, thực ra lại ngược với ý cười.

Nàng vẫn luôn cho rằng hắn không lạnh nhưng tay hắn lại không nói như vậy.

Rồi nghĩ tới vừa nãy hắn không hề có ý tứ che giấu bệnh điên, tất cả điều này khiến Lý Nhược Thủy nghi hoặc.

Gỡ xuống mặt nạ cười như hoa xuân của hắn, lộ ra dáng vẻ ác quỷ tu la.

Ngay từ đầu, Lý Nhược Thủy đã có phán đoán về sự khác biệt của hắn so với trong nguyên tác. Quyển sách này cũng không miêu tả kĩ về bối cảnh của Lộ Chi Dao, ấn tượng duy nhất là vai nam phụ dịu dàng si tình.

Nguyên tác hại ta rồi.

Lý Nhược Thủy suy nghĩ bay xa, yếu ớt thở dài.

Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?"

Lộ Chi Dao mãi không nghe được tiếng đáp lại của nàng liền ngồi dậy. Khoảng cách hai người chỉ rộng nửa cánh tay, bống tối và rét lạnh làm mơ hồ giới hạn khoảng cách.

"Tại sao ngươi lại cắn ta?"

Hơi thở mát lạnh gần trong gang tấc, Lý Nhược Thủy giật mình ngồi dậy, cách xa hắn.

"Ai thèm cắn ngươi?"

Lộ Chi Dao duỗi tay sờ trường kiếm ở một bên, rút ra hơn nửa thanh kiếm. Nghe được âm thanh rút kiếm ra khỏi vỏ, phía sau nàng đổ đầy mồ hôi lạnh, cuống quýt đặt lên tay hắn.

"Chờ một chút, ta không phải cố ý hôn ngươi."

Lộ Chi Dao chớp mắt một cái, sau đó bừng tỉnh gật đầu, bầu không khí căng thẳng thoáng chốc đã nới lỏng rất nhiều.

"Thì là cái đó là hôn."

Vốn dĩ Lý Nhược Thủy không cảm thấy có gì lạ nhưng vì giọng nói ngây thơ của hắn lại khiến nàng cảm thấy có chút xấu hổ, vô thức sờ môi.

Lúc này, trên đỉnh động truyền đến giọng nói của Giang Niên.

"Đã rơi xuống rồi sao?"

Nàng lấy hơi, hét lên phía trên.

"Sâu nhất rồi!"

Một lát sau phía trên lại truyền đến một câu.

"Các ngươi đợi một chút, bọn ta xuống đây."

Lý Nhược Thủy sờ soạng đến túi lưới bên cạnh, thận trọng đi xuống dưới từ trên lưới, sợ dẫm vào cái gì rồi vấp ngã. Còn Lộ Chi Dao sau khi đơn giản trở mình đã rơi xuống mặt đất.

Bọn họ vừa đặt chân xuống, thanh trượt ở một bên từ từ kéo tấm lưới lên, cùm cụp một tiếng rồi trở lại vị trí đã đỡ bọn họ.

Trong bóng tối, Lộ Chi Dao giẫm trên mặt đất, hành vi và cử chỉ không có gì khác ngày thường. Hắn lẳng lặng nghe một chốc lát rồi quay người chuẩn bị đi về một hướng thì lại bị Lý Nhược Thủy kéo góc áo.

"Ngươi đi đâu?"

"Đi ra ngoài, chỉ cần đi theo dòng nước này thì có thể ra bên ngoài."

Lý Nhược Thủy kéo góc áo hắn, giọng nói có chút tận tình khuyên bảo, giống như mẹ già dặn đi dặn lại đứa con của mình.

"Còn phải chờ hai người kia nữa. Nơi này quá tối, không nhìn thấy thứ gì cả. Nhiều người thì sẽ tốt hơn một chút, nhỡ xảy ra chuyện gì xấu thì mọi người có thể hỗ trợ lẫn nhau."

Lộ Chi Dao theo lực đạo đứng bên cạnh Lý Nhược Thủy, yên tĩnh chớp mắt rồi mở miệng nói: "Cũng phải."

Đứng trước bờ vực sống chết, con người đều ích kỉ. Hắn muốn nhìn xem đến lúc đó phản ứng của Lý Nhược Thủy khi bị hai người kia vứt bỏ sẽ là gì. Liệu có giống như khóc lóc cầu xin hắn cứu mình giống trước đó hay không.

Hang động này thực sự rất tối, giơ bàn tay ra cũng không thể nhìn thấy. Dưới chân là đống bùn nhầy nhụa, che kín rất nhiều nước đọng, sự trống trải bên trong động đúng là dọa người.

Tại đây, mắt của Lý Nhược Thủy giống như bị mù. Còn hành động Lộ Chi Dao lại rất tự nhiên, dẫn nàng qua một bên vách huyệt để chờ.

Dường như không thích an tĩnh như vậy, Lộ Chi Dao mở miệng.

"Vừa rồi nhảy xuống đây có vui không?"

Ngữ điệu hắn không mang theo lệ khí, sự điên cuồng dường hồ đã bị rút đi chỉ còn lại tia ấm áp, mang theo sự mềm mại của người vùng sông nước Giang Nam.

Nhưng Lý Nhược Thủy đã dần dần sinh ra kháng cự đối với ngữ điệu dịu dàng này.

"Không vui."

Lý Nhược Thủy không muốn đánh giá về hành động đột nhiên nổi cơn điên của hắn, dù sao hiện tại nàng cũng đã biết tại sao lại phát thẻ người tốt cho hắn rồi. Người như Lục Phi Nguyệt sao có thể thích một tên điên chứ.

"Vừa rồi ta đã trả lời câu hỏi của ngươi rồi, tại sao ngươi vẫn nhảy chứ?"

Lộ Chi Dao nghe nàng hỏi chỉ cười nhẹ một tiếng rồi nhẹ nhàng nói.

"Hình như ta không nói rằng sau khi ngươi trả lời xong thì sẽ không nhảy nữa."

Lý Nhược Thủy lập tức bị nghẹn họng, đúng là hắn không nói những lời này.

Lộ Chi Dao vẫn chưa thỏa mãn mà nói ra: "Lúc đầu thì muốn xem phản ứng của ngươi, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện một chuyện thú vị ——"

"...." Nàng không muốn nghe nữa aaaaa.

Phía trên hang động truyền đến tiếng gọi của Giang Niên, chắc là hai ngươi đó đã xuống dưới đây. Lộ Chi Dao không quan tâm đến tiếng gọi mà nói tiếp.

"Thì ra trái tim của người lại có thể nhảy nhanh đến vậy."

Ngón tay hắn đặt trên thân kiếm, giọng nói dần dần tăng tốc, vậy mà lúc sau lại nghe được tiếng cười trầm thấp của hắn.

"Không hiểu sao nhịp tim của ta lại nhanh hơn một chút, quả thật rất kỳ diệu."

Nàng bị dọa sợ nên mới xảy ra phản ứng nhịp tim nhanh nhưng hắn hoàn toàn là do sự hưng phấn. Không thể không nói, điểm hưng phấn này của hắn mới là kỳ diệu.

Lý Nhược Thủy yên lặng lùi xa một bước.

"Lúc đó, ngươi còn nóng lên giống như một ngọn lửa vậy."

Lộ Chi Dao ngừng cười, nhưng âm cuối nâng cao lên vẫn bại lộ trạng thái của hắn. Tựa như một đứa trẻ vừa tìm được món đồ chơi mà mình yêu thích, trong lời nói mang theo sự mới lạ và ý cười không thể nói ra.

"Đây chỉ là phản ứng bình thường của con người khi đứng trước sống chết, hơn nữa ngươi cảm thấy giống ngọn lửa là do nhiệt độ cơ thể của ngươi quá thấp."

Lúc sợ hãi lượng Adrenalin của ai mà không tăng vọt chứ? Nhưng hắn đến cái chết còn có thể hưởng thụ, làm sao có thể trải nghiệm cảm giác này được.

Trong bóng đêm, âm điệu ngữ khí của Lộ Chi Dao không có dung mạo hay biểu cảm tô son trét phấn che lấp, bệnh điên lập tức phóng ra.

Nếu không ai nghe được giọng nói của hắn thì sẽ cảm thấy hắn là một người vô cùng dịu dàng.

Quả nhiên, con người vẫn cần phải có một túi da đẹp.

Tiếng kêu trên hang động ngày càng gần, chắc hai người kia cũng sắp tới rồi.

Thanh trượt ở một bên lại rầm rầm vang lên, họ đã rơi vào trong túi lưới, còn có thể nghe được Giang Niên đang khẩn trương hỏi Lục Phi Nguyệt.

"Phi Nguyệt, cô không sao chứ? Ta có đè cô có đau không?"

Sau đó là giọng nói có chút thẹn quá hóa giận của Lục Phi Nguyệt: "Tránh ra."

Hai người sờ soạng từ từ xuống dưới. Theo sau họ là ánh sáng màu xanh lục của huỳnh quang, hiện lên khuôn mặt mơ hồ của bọn họ.

Lục Phi Nguyệt cầm huỳnh thạch đi tới bên Lý Nhược Thủy, cầm một viên sáng nhất đưa cho nàng.

"Mang huỳnh thạch khi phá án là thói quen của ta. Nơi này thực sự quá tối, huỳnh thạch không đủ, trước mắt tạm dùng viên này đi."

Giang Niên cũng giơ huỳnh thạch đi tới, ngẩng đầu nhìn lêи đỉиɦ động, lời nói mang theo một chút kiêu ngạo.

"Tuy rằng cái động sâu nhưng chỉ cần lấy chút ám khí làm điểm lực, chúng ta có thể ra ngoài."

Lý Nhược Thủy gật gật đầu, cầm lấy viên huỳnh thạch kia, nghĩ tới hình tượng rắm thúi của nam chính trong sách, theo thói quen mà trêu chọc hai câu.

"Đúng vậy, không cần mang theo ám khí, chỉ càn chân trái của ngươi giẫm chân phải là có thể đi lên rồi."

Lục Phi Nguyệt vốn đang nghiêm túc đột nhiên bật cười. Như là cảm thấy như vậy không cao lãnh, nàng ta quay mặt sang bên khác nhưng vẫn không thể nhịn được mà cười. Dáng vẻ này thiếu đi vài phần lạnh lùng, nhiều hơn vài phần sức sống của thiếu nữ.

Giang Niên miệng há, hắn đuổi theo Lục Phi Nguyệt nhìn kỹ vài lần, rồi tiến đến bên cạnh Lý Nhược Thủy.

"Ngươi học nói đùa ở đâu vậy, ta theo với?"

"....Ra ngoài rồi nói tiếp."

Lục Phi Nguyệt ho khan một tiếng, giơ đá huỳnh quang dọc theo sông đi về phía trước, Giang Niên lập tức quay người đi theo.

Sau lưng gió lạnh thổi tới, Lý Nhược Thủy xoay người giữ chặt tay áo của Lộ Chi Dao, giơ huỳnh quang đuổi theo hai người bọn họ.

"Gậy dò đường của ngươi vẫn đang trong địa lao, ta tạm thời dẫn ngươi đi."

Lộ Chi Dao dừng một chút, rồi lại khôi phục dáng vẻ tươi cười: "Đa tạ."

Mấy người giữ lấy huỳnh thạch, chỉ có thể soi ra một con đường mơ hồ trông dòng nước ngầm. Dòng nước không sâu lắm nhưng chảy khá xiết, ngẫu nhiên tràn ra làm ướt mép váy.

Mặt dù nơi này là dưới mặt đất, không khí lại rất lưu thông, cũng không có cảm giác bị đè nén, điểm xấu duy nhất đó chính là quá lạnh.

Nhất là trước đó Lý Nhược Thủy đã đổ mồ hôi, hiện tại gió thổi càng lạnh hơn. Thân thể không chịu được mà run lên, hắt hơi một cái.

"Hắt xì — —"

Nàng xoa xoa cái mũi liền nghe được tiếng cười khẽ của Lộ Chi Dao, cười đến Lý Nhược Thủy cũng không thể hiểu được.

Mấy người tiếp tục đi về phía trước, đường sông chậm rãi trở nên rộng hơn. Dòng sông lại chảy xiết nhưng nước đã hạ xuống rất nhiều.

Ba chiếc cửa có chiều cao không đồng nhất xuất hiện ở cuối dòng sông, nước sông chảy xiết chảy ra từ ba cửa nhỏ đi ra ngoài, biến mất trong bóng tối của huyệt động.

Giữa dòng nước có mấy tảng đá lớn, chỉ cách các cửa động khoảng nửa tấc, tựa hồ như muốn nói mau tới dẫm ta đi.

Giang Niên xung phong đi lên dẫn đầu, hắn giơ huỳnh thạch tỉ mỉ soi ba cửa hang. Nhưng bởi vì ánh sáng quá mờ nên không chiếu được xa.

Hắn xoay người nhìn ba người còn lại: "Tuy nơi này có ba cánh cửa nhưng chúng ta khổng thể tách nhau mà đi, như vậy không an toàn."

Lục Phi Nguyệt tán đồng gật đầu, cũng bước lên tảng đá lớn.

"Chúng ta có thể dò xét từng cửa, điều tra một nửa là được, chỉ cần có người đi qua nhất định sẽ để lại dấu vết."

Thấy hai người họ đang điều tra ở cửa động, Lý Nhược Thủy đẩy Lộ Chi Dao lùi xa một chút, thuận tiện vỗ vai hắn.

"Ngươi ở đây đợi một chút, ta đi xem cùng bọn họ."

Trong nguyên tác hai nhân vật chính bắt được đội lừa bán người ở con đường này, hôm nay đột nhiên rơi xuống động là ngoài dự kiến của nàng.

Nhỡ lần này không tìm được kẻ lừa đảo, Lộ Chi Dao lại không hào hứng, nàng nghi ngờ mình sẽ bị thọc một kiếm ngỏm ngay tại chỗ.

Lý Nhược Thủy vừa mới bước chân ra, ngay sau đó đã bị Lộ Chi Dao kéo cổ áo trở lại bờ.

"Đi bên này."

Hắn chỉ về hướng cánh cửa thứ ba. Lục Phi Nguyệt nhìn cửa thứ ba, quay đầu hỏi hắn: "Tại sao?"

"Bởi vì tiếng nước."

Hai người Lục Phi Nguyệt và Giang Niên không chút nghi ngờ đối với thính lực của hắn, dù sao Lộ Chi Dao cũng là người tìm ra cơ quan bí mật.

Hai người nhìn nhau một cái rồi gật đầu với Lý Nhược Thủy: "Vậy chúng ta đi vào xem thử."

Lý Nhược Thủy bảo hắn buông mình ra, dẫn đầu bước lên hòn đá. Nước sông tràn qua mu bàn chân, thấm ướt giày vải, mang đến sự lạnh lẽo đến thấu xương.

"Lạnh quá."

Lý Nhược Thủy rùng mình, sau đó dùng chân giẫm vào nước để chỉ vị trí cho hắn, sợ hắn không nhảy qua được.

"Ngươi có thể tìm ra được vị trí không?"

Dưới ánh sáng màu xanh của đá huỳnh quang, mặt mũi hắn không rõ ràng lắm nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ tươi cười của hắn.

"Có thể."

Hắn không để ý một chút nào mà đi về phía trước, đến bên cạnh sông.

"Đi một bước nữa là rơi xuống nước đó." Lý Nhược Thủy giơ huỳnh thạch nhìn qua, cuống quít gọi hắn: "Ngươi đưa tay ra đây, ta kéo ngươi."

Trong tiềm thức Lý Nhược Thủy đã quên nơi này là thế giới võ hiệp, bọn họ cũng không cần nàng quan tâm có thể đạp lên hòn đá hay không.

Lộ Chi Dao giơ kiếm treo bên người hướng về phía trước, sau khi đưa tay ra liền được một bàn tay ấm áp nắm lấy.

"Ngươi nhảy qua hướng này một chút, coi chừng rơi xuống nước."

Thì ra đây là cảm giác được người ta nắm lấy.

Lộ Chi Dao hơi nhíu mày, nghe âm thanh của dòng nước rồi nhảy đến bên người Lý Nhược Thủy.

Mặt hai người đυ.ng nhau một chút, Lý Nhược Thủy nhanh chóng ổn định lại thân hình, sau đó thuận tay ôm eo hắn đi vào trong động.

"Đi mau đi mau, nhỡ không đuổi kịp bọn họ bây giờ. Nơi này vừa tối vừa lạnh, không thể chỉ còn hai người chúng ta."

Xúc cảm bên eo cực kỳ rõ ràng, khóe môi vốn đang cười của Lộ Chi Dao cứng lại, đi đường có chút mất tự nhiên.

Quá thân cận, chưa từng có người nào cách hắn gần đến vậy.

Những người khắc đều chán ghét hắn hoặc sợ hãi hắn không có một ai dùng tư thái bảo vệ hắn cả.

Cho nên — —

Hiện tại hắn nên vặn gãy cổ tay hay cắt đứt mạch cổ của nàng đây?

Không biết khi Lý Nhược Thủy bị hắn gϊếŧ chết có còn toàn thân nóng lên, tim đập nhanh hay không?

Có chút phấn khích.

Lộ Chi Dao cười khẽ một tiếng, tay sờ trên thân kiếm, thoáng hít sâu bình phục bàn tay run rẩy — —.

"Cẩn thận!"

Hắn được Lý Nhược Thủy kéo lấy, hai người đâm vào vách đá. Lộ Chi Dao vùi vào thứ gì đó mềm mại như bông.

...........

Tác giả có lời muốn nói: Báo động lần nữa, Lộ Chi Dao là một kẻ điên, có gϊếŧ người. Không tiếp thu được vậy xin mời tiểu khả ái lui ra.