Nếu được cho một cơ hội quay trở lại, nàng nhất định sẽ không ấn click mở quyển tiểu thuyết kia ra, cũng sẽ không bị hệ thống lựa chọn và sẽ càng không phải gặp hoàn cảnh đáng xấu hổ thế này.
Không đúng, nếu biết trước rằng sẽ xuyên sách, nàng sẽ đọc tất cả bút ký, phân tích quyển sách từ các phương diện thật tỉ mỉ.
Trong sách, nữ chính Lục Phi Nguyệt là nữ bộ khoái* của Tuần Án Tư, nam chính Giang Niên là một phi tặc mà nàng ta đuổi bắt từ lâu. Hai người cùng nhau phá rất nhiều vụ án, dần dà đã sinh ra tình cảm nhưng vẫn không thổ lộ.
*Là những người đảm đương công việc như tuần tra, phá án
Vì thế, tác giả đã sắp xếp một vai nam phụ đi thúc đẩy tình cảm của họ, người này chính là Lộ Chi Dao.
Vì để cho thấy nam nữ chính là trời sinh một cặp, tác giả đã cố ý tạo ra một nam chính và một nam phụ hoàn toàn tương phản với nhau.
Giang Niên chỉ có khinh công tốt, còn Lộ Chi Dao lại là vũ lực; Giang Niên phóng đãng không kìm chế nổi, Lộ Chi Dao vừa dịu dàng lại tự hạn chế; Giang Niên thổ lộ tâm ý thì phải vòng vo vài lần, Lộ Chi Dao thì nói thẳng không cố kỵ.
Nếu dựa theo logic này thì gia đình Giang Niên hòa thuận, còn gia đình Lộ Chi Dao lại bất hạnh. Giang Niên ngoài lạnh trong nóng, quan tâm người khác, Lộ Chi Dao sẽ là nội tâm lạnh nhạt, không màng đến sống chết của người khác.
Lý Nhược Thủy nhìn mũi kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo kia, lại nhìn nụ cười như gió xuân của hắn, không tự chủ mà toát ra mồ hôi lạnh sống lưng.
"Nghĩ xong chưa?"
Lộ Chi Dao ngồi xổm xuống, những giọt máu từ từ thấm ướt góc áo của hắn, nhiễm đỏ cả một phần.
Lý Nhược Thủy gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt của hắn, chậm rãi mở miệng.
"Tất cả là vì giấc mơ của ta."
Lộ Chi Dao gật đầu, tay chống cằm, nhưng khuôn mặt lại không có biểu cảm gì: "Tiếp tục."
"Trong mơ ta bị bắt, trời xui đất khiến ngươi đã cứu ta."
"Chuyện này rất đặc biệt sao"
Hắn bất đắc dĩ cười rồi đứng lên, tay tùy ý mà vẩy thanh kiếm, giọt máu văng ra khắp nơi, vẽ ra một đường cong.
"Còn có, sau khi ngươi cứu ta thì ta vẫn chưa biết tên của ngươi. Nhưng lâu ngày sinh tình chúng ta ở bên nhau, ngươi mới nói tên của ngươi là Lộ Chi Dao, do sư phó của ngươi đặt tên cho."
Lý Nhược Thủy không ngừng đẩy nhanh tốc độ mà nói xong câu đó mới vỗ ngực cho khí lưu thông.
Sau đó nàng thấy nụ cười nhu hòa của Lộ Chi Dao chậm rãi biến hóa, rất khó hình dung ra nụ cười này, giống như không thể tưởng tượng được, lại giống như là chán ghét.
Khuôn mặt vẫn rất đẹp, chỉ là nụ cười có chút kỳ quái.
Lý Nhược Thủy cân nhắc một chút, lúc hắn giơ kiếm đã lập tức mở miệng.
"Sau này chúng ta sẽ cùng hai người khác phá vụ án này, tên của bọn họ ta cũng biết. Một người là Lục Phi Nguyệt - nữ bộ khoái của Tuần Án Tư, một ngươi nữa tên là Giang Niên, là một tội phạm số một đang bị truy nã."
"Không tin chúng ta có thể đánh cược!"
Lộ Chi Dao buông thanh kiếm trong tay xuống, lại ngồi xuống một lần nữa: "Đánh cược? Đánh cược về giấc mơ của ngươi?"
Lý Nhược Thủy nhẹ nhàng thở ra, mồ hôi đã thấm ướt váy càng tăng thêm sự lạnh lẽo, gió từ ngoài thổi vào khiến nàng rùng mình một cái.
"Đúng vậy, đánh cược những gì xảy ra trong giấc mơ, tương lai sẽ diễn ra."
Lộ Chi Dao nở nụ cười: "Ngươi muốn chơi trò chơi với ta sao?"
"Đúng vậy."
Lý Nhược Thủy nhìn vẻ mặt của hắn, không dám bỏ qua một chút biểu cảm nào.
Bắt đầu tình cảm giữa hai người đều là do sự tò mò với đối phương.
Mặc kệ tính tình Lộ Chi Dao là dịu dàng hay cổ quái, từ điểm đó trở vào nhất định sẽ không sai, lời nói dối không thể toàn là giả, nửa thật nửa giả mới khiến người khác bị mê hoặc.
Chỉ cần chứng minh giấc mơ là sự thật, những lời nói dối trong đó cũng sẽ trở thành sự thật.
Ví dụ như chuyện nàng và Lộ Chi Dao lâu ngày sinh tình, cho dù trong lòng của hắn không tin nhưng trong giấc mơ lại là sự thật, điều đó sẽ chôn xuống một hạt giống và chỉ cần nó nảy mầm lớn lên.
Lộ Chi Dao có hứng thú, nhẹ nhàng vân vê Phật châu trên cổ tay: "Vậy ngươi sẽ đặt cược cái gì?"
"Nếu ta thua, không cần ngươi động thủ, ta sẽ nốt sống thanh kiếm này của ngươi."
Lý Nhược Thủy đứng lên, sau khi lập một cái flag, xê dịch sang một hướng, cách xa hắn hai bước.
Lộ Chi Dao khẽ cười một tiếng, cũng đứng lên: "Nếu ta thua..."
"Không cần."
Lý Nhược Thủy vô cùng tự tin có thể mê hoặc được hắn.
"Ngươi chắc chắn sẽ thua, bây giờ đừng nói, đến lúc đó rồi tính."
Sao có thể sử dụng cách thức cứng ngắc của hệ thống để gia tăng ràng buộc chứ?
Đương nhiên là hai người thiếu tới thiếu lui, cuối cùng cắt không đứt, gỡ càng rối hơn.
Lý Nhược Thủy nhanh chóng cho chính mình một cái like về sự thông minh, đồng thời cách xa hắn một bước nữa.
Trong nguyên tác, đúng là nam nữ chính cùng nhau phá án, chẳng qua bây giờ nhiều hơn một người là nàng thôi.
Lỡ như lần này thua, còn một nội dung đánh cược có thể cho nàng một ít thời gian -- lâu ngày sinh tình.
Sinh tình hay không cũng không quan trọng, thứ quan trọng nhất là lâu ngày.
"Vậy hãy cầu nguyện lần này có thể gặp được hai người kia. Lâu ngày sinh tình cũng không cần tính vào trong đánh cược---"
Lộ Chi Dao thu kiếm về, ý cười trầm ngâm: "Ta nào hiểu tình yêu là gì."
Lý Nhược Thủy: "...."
Ngọn đuốc trong địa lao đã hoàn toàn tắt nhưng lối vào của địa lao vẫn có ánh sáng.
Thân thể của Lý Nhược Thủy run lên, tầm mắt nhìn về phía các thiếu nữ đang không có sức lực ở xung quanh. Lục soát được thuốc giải từ trên người hắc y nhân, sau đó cho bọn họ uống, đoàn người chậm rì rì từ địa lao ra ngoài.
"Có thể giúp ta tìm gậy dò đường được không?"
Lộ Chi Dao gọi Lý Nhược Thủy lại, thần sắc dịu dàng, tự nhiên, không có một chút áy náy vì vừa rồi đã cầm kiếm định gϊếŧ nàng.
Lý Nhược Thủy nhặt gậy dò đường của hắn từ góc phòng lên. Gậy được làm từ gỗ đỏ, không tính là quá nặng, phần chóp đỉnh khắc đều ba cuộn sóng đoan đoan chính chính.
Nàng để sát vào nhìn kỹ, trông giống như là tùy tiện vẽ nhưng lại vô cùng đoan chính, khoảng cách ba đường tuyến rất đều.
Lộ Chi Dao cầm lấy gậy dò đường, nở nụ cười như gió xuân: "Đa tạ."
Lý Nhược Thủy ngoài miệng nói không sao nhưng trong lòng lại hò hét. Thật sự muốn cảm ơn thì phải sống chung thật tốt, đừng gây tổn thương cho nhau.
Trong sách cũng không viết nhiều về bối cảnh của Lộ Chi Dao, chỉ một câu đơn giản khái quát thân thế của hắn là "Khi còn bé bị mẫu thân vứt bỏ, không bao lâu thì sư phó chết thảm trước mặt." Còn lại đều miêu tả suất diễn của hắn khi làm nam phụ.
Chuyện này cũng khó khăn quá rồi, hiểu biết của nàng đối với Lộ Chi Dao đều xuất phát từ phía tầm nhìn của nữ chính.
Người này có biết bao nhiêu mặt, ai biết được hắn có thái độ gì đối với người ngoài. Ví dụ như tính cách dịu dàng, có lẽ không sai nhưng tuyệt đối không dành cho nàng.
Lý Nhược Thủy đi phía sau hắn, không tự chủ mà thở dài, con đường sau này thật gian nan.
Đột nhiên vài vị nữ tử ở đằng trước phát ra tiếng hét chói tai, Lý Nhược Thủy vượt lên cửa địa lao trước Lộ Chi Dao, nhìn đến cảnh tượng trước mắt không khỏi khiến nàng kinh ngạc.
Rất nhiều hắc y nhân nằm trên mặt đất, hiện trường cũng không có vết máu nhưng tất cả cổ của bọn họ đều trở nên vặn vẹo đến lợi hại, hiện trạng khiến cho người ta sợ hãi, đã dọa rất nhiều cô nương.
Đi ra khỏi địa lao, Lộ Chi Dao làm như không hiểu tại sao mọi người lại kinh ngạc đến vậy, còn ném vạt áo dính vết máu ra ngoài.
"Đi thôi."
Hắn lộ ra một nụ cười, cầm gậy gỗ mò đi ra bên ngoài.
Nếu không phải nhìn thấy những thi thể này thì ở trong lòng Lý Nhược Thủy vẫn cảm thấy hắn là một người có nụ cười như gió tuyết.
Nàng đi qua các thi thể của hắc y nhân đó, đi lên thật nhanh.
"Thủ pháp gϊếŧ người của ngươi cũng thật kỳ lạ."
Lộ Chi Dao cúi đầu cười khẽ, giống như là đang thảo luận với nàng sáng nay ăn cơm có ngon không.
"Bởi vì không chờ nổi muốn đến gặp ngươi nên gϊếŧ người có hơi nhanh một chút."
Nếu không phải vừa rồi suýt nữa bị một kiếm của hắn gϊếŧ chết, Lý Nhược Thủy sẽ hiểu lầm câu nói của hắn.
Trong sách, vũ lực của Lộ Chi Dao có thể nói là đứng đầu, gϊếŧ người một kiếm mất mạng, có khi còn dễ dàng hưng phấn.
Lý Nhược Thủy từng xem sự hưng phấn kia của hắn là do ghét cái ác như kẻ thù nhưng lại chưa từng nghĩ đến, đó cũng chỉ là một sự hưng phấn đơn thuần, càng không có những mặt cảm xúc hỗn loạn kia.
Tựa như những chuyện làm sau khi uống say cũng không có mục đích gì cả. Thế nhưng người khác là say rượu, còn Lộ Chi Dao thì say mê gϊếŧ người.
Đại đa số cô nương bị bắt đều là người của Vân Thành, vừa vào thành đã khóc sướt mướt chạy về nhà. Lý Nhược Thủy và Lộ Chi Dao có chuyện đặt cược nên đã vào ở khách điếm với hắn, chờ đợi nữ bộ khoái và phi tặc đến.
Còn có những người khác, trên người của bọn họ đều không có tiền nên chỉ có thể đến quan phủ báo án, rồi đi bộ về nhà.
Biết mấy cô nương đó muốn đến quan phủ, Lý Nhược Thủy chạy nhanh đến chỗ các nàng, nhỏ giọng nói thầm.
"Ta phát hiện phía trước của địa lao có mật đạo. Nhớ nói rõ với bọn họ, nếu muốn điều tra mật đạo thì hãy đến tìm ta."
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, lỡ như do nàng xuyên vào khiến xảy ra hiệu ứng cánh bướm, nam nữ chính và nam phụ không gặp nhau ở vụ án này thì biết phải làm sao bây giờ?
Nếu nàng thua sẽ phải nuốt sống trường kiếm, nhiệm vụ công lược cũng trở thành thất bại, cuối cùng đến cả về nhà cũng không được.
Mà trong nguyên tác, nữ chính Lục Phi Nguyệt chắc chắn là đang thương lượng đối sách ở quan phủ. Chỉ cần nàng ta xuất hiện sẽ chứng minh được giấc mơ kia không phải là giả.
Sắc trời đã đen kịt, Lý Nhược Thủy ôm xiêm y vừa mới mua được trở về phòng, đi ngang qua cửa phòng của Lộ Chi Dao thì bước chân ngừng lại.
Cửa phòng của hắn không khóa, đứng ở ngoài nhìn vào trong chỉ thấy một bóng dáng đang dựa lưng ngồi bên cửa sổ. Thân hình thon gầy, eo lưng thẳng tắp, những sợi tóc đen tung bay ở phía sau như muốn hòa nhập hắn vào trong đêm tối.
"Có chuyện gì sao?"
Lộ Chi Dao quay đầu, ánh trăng sáng chiếu qua đôi mắt của hắn, phác họa ra một góc nghiêng đẹp như ngọc như tiên vậy.
Nhưng Lý Nhược Thủy chỉ cảm thấy dưới khuôn mặt bình đạm kia là một kẻ kích động, kỳ quái. Cảm xúc hiện tại của hắn cũng không giống biểu hiện nhu hòa khi ở bên ngoài. Ngược lại giống như một xúc cảm điên cuồng không nói lên lời.
Có cảm giác chỉ tiến lên một bước nữa thôi, đầu của nàng sẽ phải chuyển nhà.
...
Chẳng lẽ đây chính là chuyện mỗi tháng nam nhân đều có mấy ngày như thế này trong truyền thuyết sao?
Chỉ châm chước một giây, Lý Nhược Thủy liền lui một bước. Giọng nói yên tĩnh ban đêm thanh thúy giống như một tiếng nói nhỏ nhẹ.
"Nhớ tới hôm nay ngươi đã ném áo ngoài ra, ta bảo tiểu nhị mang cho ngươi chiếc áo mới, sáng mai sẽ thấy...Trời tháng ba giá rét, nhỡ trúng gió thì không tốt."
Vừa nói xong lời này, Lý Nhược Thủy chạy nhanh như bay về phòng. Đột nhiên, Lộ Chi Dao bật cười, giống như đã lâu lắm rồi chưa được cười vậy.
Cuối cùng lời cảm thán của hắn quanh quẩn trong màn đêm, âm cuối còn mang theo một tia cười.
"Đúng là nhạy bén mà."