Phương Pháp Công Lược Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 46: “Phải đi gặp đại phu rồi.”

Ánh mặt trời vừa vặn, lộ ra một đường viền vàng ở trên sườn mặt của Lộ Chi Dao, phối hợp với tướng mạo dịu dàng xinh đẹp của hắn, mặc cho ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy là thần tiên hạ phàm.

Nhưng điểm chú ý của Lý Nhược Thủy lại ở trên môi hắn.

Đôi môi này đỏ như anh đào, hơn nữa ánh mặt trời rơi xuống, trông càng ngon miệng hơn.

Biên độ lúc hắn nói chuyện không lớn, rõ ràng môi hơi bị kéo phẳng, khóe môi nhếch lên, giống như là đang cười.

Không lâu trước đó nàng đã nếm thử mùi vị, vừa mềm vừa ngọt, còn có thể cảm nhận được sự run rẩy trong nháy mắt của hắn.

……

Lý Nhược Thủy mãnh liệt ngồi dậy, cố gắng quăng những ý nghĩ và hình dung đáng sợ này ra khỏi đầu, lại giống như cắm rễ mà càng ngày càng rõ ràng.

Cẩn thận ngẫm lại, dung mạo của hắn đúng là cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ của nàng.

Nhưng tại sao phải suy nghĩ cẩn thận! Nàng vì về nhà nên mới công lược hắn, cũng không thể cuối cùng lại còn góp mình vào được!

“Ngươi xem đây là cái gì.”

Lộ Chi Dao ngồi trên chân đạp, lấy ra một bao thảo dược từ bên cạnh, lá xanh thân đỏ, yên tĩnh chất đống cùng một chỗ, hiện ra màu vàng nhàn nhạt ở trong cột sáng.

Lý Nhược Thủy chỉ nhìn thoáng qua, tầm mắt không tự chủ được mà lướt đến bên tai hắn, nhìn thấy hai lỗ tai kia, không khỏi có chút tò mò đôi bông tai kia đâu rồi, không thể không nói lúc hắn đeo vào đúng là có phong vị khác.

Lý Nhược Thủy lại lắc đầu, chuyển tầm mắt đến trên mặt hắn.

Mặc dù Lộ Chi Dao nhắm hai mắt, nhưng khóe môi hơi nhếch lên vẫn bại lộ mong đợi của hắn.

Dáng vẻ này của hắn trùng hợp với khi hắn còn bé, chọc cho lòng trìu mến của Lý Nhược Thủy lan tràn ra, nàng rất sợ mình sẽ xem cảm giác sai lầm này thành tình yêu.

Tình thương không có nghĩa là tình yêu.

Cho nên nàng cần thanh tịnh một chút.

“Đây là thảo dược gì...” Lý Nhược Thủy vén chăn lên, mang giày: “Ta, ta đi tìm Trịnh Ngôn Thanh.”

Nàng chỉ là muốn tìm lý do rời khỏi nơi này, liền tùy tiện nói đại một người.

Nhìn Trịnh Ngôn Thanh thì sẽ không cảm nhận được loại du͙© vọиɠ thế tục này, bây giờ nàng phải nhanh chóng để hắn đến làm cho mình bình tĩnh lại.

Lúc Lý Nhược Thủy đứng dậy đột nhiên bị giữ chặt cổ tay, nàng không dám nhìn mặt Lộ Chi Dao, chỉ có thể nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Sao, sao vậy?”

“Ngươi không nhìn kỹ bọn nó sao?”

Lộ Chi Dao ngồi nghiêng trên bàn đạp, hai mắt nhắm lại, đưa thảo dược đến trước mắt nàng.

“Rất đẹp.”

Nghe xong lời này, Lộ Chi Dao lại nở nụ cười, môi mỏng khẽ mở, lời nói đã bị chặn ở cổ họng.

“Nhưng ta tìm Trịnh Ngôn Thanh có việc gấp, lát nữa sẽ đến nói chuyện với ngươi.”

Lý Nhược Thủy phất tay hắn ra, vành tai đỏ bừng vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Nghe tiếng bước chân cộc cộc của nàng, Lộ Chi Dao im lặng hồi lâu, nắm thảo dược ở trong tay, môi mở ra vài lần cũng không biết nên nói cái gì.

Sau đó hắn cau mày đưa tay đấm ngực, luôn cảm thấy nơi này buồn bực.

“Phải đi gặp đại phu rồi.”

Lộ Chi Dao đặt thảo dược ở trong ngăn tủ, lúc ra cửa đi vài bước về phía Lý Nhược Thủy đã rời đi, sau đó khôi phục tinh thần lại, trực tiếp lên nóc nhà, đi con đường quen thuộc kia.

Lý Nhược Thủy cũng không cần hỏi người, trực tiếp chạy tới Tàng thư thất của Trịnh phủ, quả nhiên đã nhìn thấy Trịnh Thanh Ngôn ở nơi đó.

Tàng thư thất của Trịnh phủ không nhỏ, chừng mười cái giá sách xếp cùng một chỗ, phía trên có rất nhiều danh tác điển tịch, ở giữa phòng có một bàn gỗ.

“Lý cô nương, cô tỉnh rồi.”

Trịnh Ngôn Thanh buông cuốn du ký trong tay xuống, ngạc nhiên nhìn nàng: “Cô đã mê man một ngày một đêm, làm thế nào cũng không tỉnh, dọa cho bọn ta rất sợ.”

“Thật xin lỗi, để cho mọi người lo lắng rồi.” Hai má Lý Nhược Thủy ửng đỏ, tiện tay cầm lấy một quyển sách lật vài trang.

“... Trong thư phòng nhà huynh có kinh Phật không? Sắc tức là không, không tức là sắc.”

Sắc mặt của Lý Nhược Thủy cực kỳ thành khẩn, có thể so với Tam Tạng một lòng cầu kinh.

Trịnh Ngôn Thanh dừng lại một chút, xoay người đi đến giá sách cầm một quyển cho nàng, có chút bật cười.

“Không ngờ Lý cô nương lại thích xem kinh Phật.”

Lý Nhược Thủy nhận lấy sách, chuẩn bị bỏ qua toàn bộ cảnh tượng kiều diễm trong đầu, thuận miệng trả lời.

“Không ngờ Trịnh công tử không xem điển tịch, lại thích xem du ký.”

Lý Nhược Thủy biết tình huống của Trịnh Ngôn Thanh, câu này cũng chỉ là trêu ghẹo, nhưng Trịnh Ngôn Thanh lại nghe vào trong lòng.

“Đều là sách, du ký và điển tịch có gì khác nhau. Đều nói ta từ nhỏ có thiên tư thông minh, nhưng cũng không ai hỏi ta rốt cuộc thích cái gì mà đã nét hết danh học kinh thơ cho ta rồi.”

Độ nóng trên mặt Lý Nhược Thủy cũng đã tản đi rất nhiều, tâm tình đã bình tĩnh hơn không ít: "Vậy huynh thích cái gì?"

“Ta thích ra ngoài diễu hành, thích thám hiểm. Nhưng từ khi còn bé ngoài ý muốn vượt qua kỳ thi đồng sinh, sau đó cũng không thể đi xa nhà nữa.”

Hắn thở dài, trong mắt cũng không có thần thái gì: "Nếu bệnh tình của ta có chuyển biến tốt, e rằng kỳ thi Tỉnh vào mấy tháng sau cũng không thoát được.”

“Huynh thật là ngốc.” Lý Nhược Thủy không thể tin được mà nhìn hắn: “Cho tới bây giờ chỉ thấy người có muốn thi đậu cũng không được, chưa từng thấy người muốn thi rớt nhưng không được.”

“Có ý gì?” Trịnh Ngôn Thanh ngây ngốc nhìn nàng.

“Để huynh đi thi Tỉnh thì cứ đi, dù sao chỗ thi cũng không ở Thương Châu, huynh mượn cơ hội này đi du sơn ngoạn thủy một phen, trở về rồi nói thi không đậu là được rồi.”

Lý Nhược Thủy ho nhẹ một tiếng, che giấu mà nhìn đi chỗ khác: “Không phải là ta đang dạy hư huynh đâu.”

Trong nguyên tác, thể chất của Trịnh Ngôn Thanh suy yếu, bệnh có lúc khó thở đương nhiên không phải là thật, chẳng qua là bị hạ độc mãn tính mà thôi.

Lục Phi Nguyệt đã bắt được người hạ độc, là một tú tài đã đố kỵ với Trịnh Ngôn Thanh từ lâu, trong nhà có chút tiền tài, nên đã mua chuộc hạ nhân hạ độc cho hắn.

Nhưng chuyện không đơn giản như vậy, Trịnh gia quản nghiêm, người hầu cũng đều trung thành, theo lý thuyết đã mua chuộc nhiều năm như vậy cũng cần tiêu rất nhiều tiền, hơn nữa người này xuất hiện vô cùng trùng hợp, giống như là cố ý đưa tới cửa.

Lục Phi Nguyệt cũng nghĩ tới không đúng, nhưng cha mẹ Trịnh gia đang nổi giận, sau khi báo quan đuổi người kia ra khỏi Thương Châu liền bận rộn chuyện Trịnh Ngôn Thanh thi lại, không ai nhắc tới đề tài này nữa.

Người trong nhà đều không thèm để ý, một người ngoài như Lục Phi Nguyệt đương nhiên cũng không tiện nhúng tay vào, chuyện này cũng coi như trôi qua.