Chủ quán lấy tay quạt gió, đứng dưới bóng cây, mùi đường trên người càng dính hơn.
“Ngươi đừng có chơi trò này, tranh đường của ta đã bị ngươi phá hư rất nhiều, nói cha mẹ ngươi đến đền.”
Lộ Chi Dao hơi nhíu mày lại, cách hắn hai bước, trời xui đất khiến đứng trước mặt Lý Nhược Thủy.
“Không có tiền.”
Chủ quán liếc nhìn hắn hắn, lại quan sát cách ăn mặc của hắn, nghẹn một lúc lâu, bĩu môi.
“Không có tiền, dùng khuyên tai của ngươi để đền.”
Đôi khuyên tai lông đỏ kia được chế tác vô cùng tự nhiên, không hề có vết nhuộm, cũng không có một chút tạp sắc nào, đỏ đến thuần túy, đỏ đến diễm lệ.
“Đây là sư phụ ta cho, mất rồi bà ấy sẽ tức giận.”
Từ góc độ của Lý Nhược Thủy có thể nhìn thấy đầu nhỏ của hắn lắc lắc, không khỏi khiến cho nàng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ khi còn bé thật sự đơn thuần đáng yêu như thế sao?
Chủ quán kia nóng đến bực bội, không muốn nói thêm với hắn, duỗi tay thẳng tắp: "Ngươi không đền cho ta ta mới tức giận đó!"
Hàn quang chợt lóe, buông tay kinh hãi thu tay lại, trừng to mắt nhìn hắn.
Lý Nhược Thủy nhìn lưỡi dao trong tay Lộ Chi Dao nhỏ, có loại an tâm vi diệu, quả nhiên, đây mới là hắn.
“Xem ra không phải lúc nào nụ cười cũng có tác dụng, chẳng qua xem như là thú vị mà thôi.”
Lộ Chi Dao nhỏ chuyển lưỡi dao về phía hắn, Lý Nhược Thủy chỉ nhìn tư thế này của hắn thì biết người này không sống nổi qua hôm nay.
Đột nhiên, một tiếng chim hót bén nhọn xuất hiện, bước chân Lộ Chi Dao nhỏ dừng lại, ý cười trên khóe môi nhạt đi, thu hồi con dao nhỏ trong tay.
“Còn phải bồi thường tiền sao?”
Chủ quán kia chợt hoàn hồn, trong lòng thầm kinh hãi, lúc rời đi còn ngại mặt mũi mà nói thêm vài lời.
“Nể tình ngươi là một tên mù nên không so đo với ngươi nữa, cái quái gì vậy, xui xẻo.”
Lộ Chi Dao làm như không nghe thấy, ngừng cười, tiếp tục ngẩn người.
Lý Nhược Thủy nhìn ánh mắt trống rỗng của hắn, chợt nhớ tới lần trước nhìn thấy Lộ Chi Dao nhỏ.
Hắn bị Bạch Khinh Khinh nhốt ở trong sân, tuy nói cũng thích cười, nhưng cũng không phải dáng vẻ sau khi lớn lên kia, khi còn bé cũng không phải lúc nào hắn cũng đang cười.
Vậy nụ cười giống như chiếc mặt nạ kia là ai dạy cho hắn?
Trong tường viện tiếng chuông đồng vang lên, bọn nhỏ phát ra một trận hoan hô, mọi người vội vàng chạy ra từ thư viện, chạy về phía sạp tranh đường hóa thành nước đường kia.
Một văn tiền một xâu, có người muốn thỏ, có người muốn hoa nhỏ, trong lúc nhất thời tiếng cười nói vui vẻ, những chuyện vừa rồi không hề còn tung tích, cũng không ai biết mới vừa xảy ra chuyện gì.
Một cậu bé mặc trang phục thư viện mua tranh đường, lại chạy tới dưới tàng cây.
Ánh mắt hắn sáng ngời, ngây thơ hồn nhiên của một đứa trẻ nên có.
“Ngươi lại tới nữa rồi.”
Hắn là đến tìm Lộ Chi Dao.
Lộ Chi Dao nhỏ lại có bằng hữu, nhận thức này khiến cho Lý Nhược Thủy che miệng, trong ánh mắt không khỏi mang theo một tia vui mừng.
Nhưng Lộ Chi Dao cũng không có nhiều phản ứng, mặc dù là cười, nhưng Lý Nhược Thủy không nhìn thấy một chút vui vẻ thật sự nào, giống như hắn chỉ đang qua loa mà thôi.
Cậu bé kia nhìn anh đào đầy đất, không nhịn được mà nhặt rất nhiều quả hoàn hảo từ dưới đất len, đứa bé chừng mười tuổi chính là lúc thèm ăn.
“Anh đào này, có muốn một quả không?”
Lộ Chi Dao nghiêng đầu, có chút khó hiểu: “Anh đào là gì?”
Cậu bé chọn một quả chia cho hắn: “Chính là cái này.”
Thứ tròn vo dạo qua một vòng ở đầu ngón tay, đại khái trong lòng đã có hình dáng, lúc này Lộ Chi Dao mới gợi lên một chút hứng thú.
“Cái này có thể ăn sao?”
“Đúng vậy, ngươi không biết sao?”
Lộ Chi Dao lắc đầu, bỏ quả anh đào mềm mại vào miệng, sau đó gật đầu.
“Vị ngọt.”
Tuy rằng anh đào đã chín có hơi mềm, nhưng tư vị ngọt ngào, vị rất ngon, tuy rằng hắn không thích ăn ngọt, nhưng hương vị này cũng không tệ lắm.
Cậu bé gật đầu, người bạn tốt vỗ vỗ vai hắn, tiện tay lật túi sách.
“Hôm nay bọn ta được dạy một bài thơ, tiên sinh giảng về vải, nhưng thực ra ta đã từng ăn rồi, quá ngọt, ta không thích.”
Cuối cùng hắn lấy ra một tờ giấy trắng, đưa tờ giấy cho Lộ Chi Dao.
“Đây là câu thơ hôm nay học được, ta đã chép lên trên giấy, ngươi cầm đi.”
Hắn đang muốn nhận lất, lại bị một tiếng quát làm cho dừng động tác lại.
“Bỏ xuống!”
Lộ Chi Dao nhỏ dừng lại một chút, không chút lưu luyến mà buông tay ra, không có tiêu cự mà nhìn sang bên trái: “Sư phụ.”