Em Là Lý Tưởng Của Anh

Chương 25

Du Hạ chợt nhoẻn miệng cười, chiếc cằm trắng xinh khẽ nâng. Tà váy dài trễ vai để lộ xương quai xanh mảnh mai, phu như ngưng chi, mềm mại nhưng không nhợt nhạt.

– Em cười gì vậy? – Tư Dĩ Hàn hỏi, giọng nói réo rắt, âm cuối hơi hạ tông. Chậm rãi từng chút chạm vào trái tim Du Hạ.

Chính giữa sân khấu, người đàn ông đứng ngay ánh hào quang hệt cảnh tượng trong mơ

Du Hạ nghi ngờ chính mình đang chìm trong giấc ngủ, cô chắp tay sau lưng tiến về phía trước. Chiếc váy hôm nay không che hết đôi chân nhỏ thon mịn màng, từng tiếng từng tiếng giày cao gót cọc cọc trên mặt đất như đang đi vào cõi mộng.

Đến khi chỉ cách Tư Dĩ Hàn một mét, Du Hạ dừng lại.

– Xin chào. – Tư Dĩ Hàn mở lời, thanh âm trầm ấm pha một chút gợi cảm, anh chìa tay ra trước. “Cô Du”.

Tư Dĩ Hàn của ngày thường luôn xây một bức tường băng giá ngăn cách mọi người bên ngoài hàng vạn dặm, mở miệng ra là phun châu nhả ngọc. Còn anh của hôm nay, Du Hạ hơi lạ lẫm.

Chắc không phải diễn đó chứ? Cô nói với ekip, người đàn ông lý tưởng của mình là một người lịch lãm trưởng thành nên Tư Dĩ Hàn đang diễn theo đấy à?

Gì mà khốn kiếp dữ vậy?

Du Hạ hoàn hồn, anh vẫn ung dung, khuôn mặt tỉnh rụi không lộ ra bất kì manh mối nào.

Trong chương trình truyền hình thực tế thế này, đâu đâu cũng là camera, nhất cử nhất động đều được quay lại hết. Du Hạ đè nén tiếng trống dồn trong ngực, cô chạm vào tay Tư Dĩ Hàn: “Chào anh, thầy Tư”

Áo sơ mi trắng vừa khít kết hợp với quần đen dài tôn lên dáng người cao lớn, lạnh lẽo. Để tham gia bộ phim 《Phương Đông》, Tư Dĩ Hàn từng ở trong quân ngũ một thời gian, bất giác khí chất trở nên nghiêm nghị. Áo trắng quần đen gợi cho người khác cảm giác không thể chạm vào, anh nắm tay Du Hạ, không buông ra ngay: “Em lạnh sao?”.

Khi này Du Hạ mới nhận ra ngón tay mình đang khẽ run, cô rút tay về: “Do hạ nhiệt độ thôi”.

Tư Dĩ Hàn cầm áo khoác vest đang vắt trên dương cầm xuống, đưa cho Du Hạ: “Em mặc vào đi”.

Mặc vào thì xấu lắm

Du Hạ không nhận, thà chết chứ không thể xấu được, cô nở một nụ cười tựa thần tiên: “Cảm ơn, tôi không sao”.

Đôi mắt Tư Dĩ Hàn hơi động đậy, rèm mi dày rũ xuống. Anh im lặng một chút, sau đó tiến lên tự tay khoác áo vest lên vai cô. Hành động vừa mạnh mẽ vừa kiên quyết, đầu ngón tay anh chạm vào người Du Hạ, mang theo ý nghĩa cảnh cáo. Thú thật, cô thật sự nghĩ Tư Dĩ Hàn là cha của cô mới phải.

Một lát sau, bầu không khí chợt loãng ra, Tư Dĩ Hàn lùi bước.

– Nếu em bị cảm lạnh, tôi phải chịu trách nhiệm. – Tư Dĩ Hàn thật sự làm ra vẻ nghĩ ngợi, nghiêm túc nói. “Là do tôi không chăm sóc tốt cho em”.

– Vì vậy người mới gửi tin nhắn cho tôi là anh sao? – Đầu óc Du Hạ trống rỗng nhưng vì duy trì nét mặt tao nhã nên đôi mắt xinh đẹp thoải mái nhìn Tư Dĩ Hàn. “Anh là bạn cặp của tôi hôm nay à?”.

Tư Dĩ Hàn chớp mắt, nhớ lại khi nãy Du Hạ chọn Bạch Phong: “Em nghĩ là ai?”

Em hỏi anh có đẹp không, anh bảo cũng được. Đây là ‘Cũng được’ của anh đấy hả? Cái đầu anh suy nghĩ gì vậy thưa cậu chủ?

– 117 có nghĩa là gì? – Du Hạ nắm chặt áo vest của Tư Dĩ Hàn, trên đó vẫn lưu giữ mùi hương của anh, ấm áp và khô ráo.

Tư Dĩ Hàn lạnh mặt, anh yên lặng tầm một phút, sau đó bắt đầu tung đòn bằng lời nói rét lạnh: “Sinh nhật của tôi là ngày mấy?”.

Du Hạ: “. . . . . .”

Tư Dĩ Hàn: “Tôi phải trừ em một điểm nữa”

Ngày 07 tháng 11, sinh nhật Tư Dĩ Hàn, cung Thiên Yết.

Trong nháy mắt, Du Hạ cảm giác như một đàn quạ bay qua, ai ngờ Tư Dĩ Hàn lấy sinh nhật làm dấu hiệu nhận biết.

Du Hạ vẫn còn mười vạn câu hỏi vì sao muốn hỏi anh nhưng ngại camera ở đây khiến cô không thể nói gì. Du Hạ giữ phép lịch sự, duy trì khoảng cách với Tư Dĩ Hàn, tiếp tục diễn: “Tôi còn tưởng là mật mã gì đó”.

– Là vì tôi đánh giá cao vị trí của mình trong lòng em thôi. – Tư Dĩ Hàn đút tay vào túi, nhẹ nhàng duỗi đôi chân dài thẳng tắp thành tư thế thoải mái. Anh ngước mắt nhìn Du Hạ: “Có cần tôi giới thiệu về bản thân một lần nữa không?”.

Mặt Du Hạ nóng bừng, trong phút chốc, cô thực sự muốn ảo tưởng liệu có phải Tư Dĩ Hàn thích mình không? Vừa nghĩ là cái miệng nhanh nhảu hỏi luôn: “Vì sao anh tham gia chương trình này vậy?”.

Đôi mắt Tư Dĩ Hàn tĩnh lặng, thoáng chốc không nói gì. Anh quay lại nói với quay phim: “Tạm dừng một chút đi”

Tư Dĩ Hàn là ai? Là diễn viên điện ảnh lẫy lừng trong giới, là diễn viên các đạo diễn lớn thích nhất. Là một nhân vật lão làng, là bảo chứng phòng vé cho mỗi bộ phim, bối cảnh thì hùng hậu, đài Hai từ trên xuống dưới không ai dám trái ý. Tất cả đều vội vã tắt hết camera.

Mệnh lệnh của Tư Dĩ Hàn rất quyền uy, đây mới là Tư Dĩ Hàn.

Mấy ngón tay sau lưng của Du Hạ xoắn xuýt cả lại. Cô giơ tay lên, mở miệng giải thích về hành vi bất thường của mình: “Anh không hề nói trước với em, ekip chương trình cũng không nói, tự dưng anh lại ở đây ——”,

– Bất ngờ à?

– Em ngơ ngác luôn đấy. Sao anh ở đây? – Ánh mắt Du Hạ đẹp đẽ, không nhiễm một chút tạp chất nhưng vô cùng sắc bén. Hệt một ly nước bạc hà mới lấy từ tủ lạnh trong ngày hè, mát lạnh nhưng hơi the the.

Hai người nhìn nhau một hồi, vì khắc chế nên mu bàn tay trắng trẻo lành lạnh nổi đầy gân xanh. Tư Dĩ Hàn thò tay ra sau lưng tắt mic trên hộp thu tín hiệu: “Ban đầu vị trí này là của Lâm Hạo, cậu ấy có chút chuyện, gần đây anh không có việc gì nên thế chỗ”.

Thì ra là vậy! Hèn chi Tư Dĩ Hàn bỗng dưng hạ mình tham gia chương trình hẹn hò thực tế, ấy mà từ khi nào Tư Dĩ Hàn dễ đàm phán vậy? Lâm Hạo đúng là nổi tiếng nhưng sao đủ để Tư Dĩ Hàn cứu một bàn?

– Không muốn trở thành bạn cặp với anh sao? – Tư Dĩ Hàn công tư phân minh, anh chỉnh khuy măng sét, đôi chân dài mở hờ. Anh chìa tay ra: “Anh biết em chọn Bạch Phong nhưng hiện tại cậu ấy có bạn cặp rồi, nếu ngang nhiên đoạt lấy thì ——”.

– Không có cướp đoạt gì hết, anh đừng gieo tiếng oán cho em! – Du Hạ định vươn tay ra hộp thu tín hiệu đằng sau, giày cao gót khiến cô đứng không vững. Tư Dĩ Hàn nghiêng người, nhẹ lướt qua thắt lưng Du Hạ, ánh mắt cô hoàn toàn tập trung lên đôi vai người đối diện, anh đang ở rất gần. Tư Dĩ Hàn mang mùi hương ấm áp của mùi của cây cỏ, nhanh chóng hòa quyện vào hơi thở của Du Hạ. Giống một rừng cây đang chìm trong sương mù dày đặc, sau đó sương dần tản đi, từng hàng cây cao lớn sừng sững hiện ra.

– Vì sao em chọn Bạch Phong? – Tư Dĩ Hàn lại hỏi, ngữ điệu thản nhiên. “Em thích kiểu người như vậy à?”

Tham gia chương trình hẹn hò với Tư Dĩ Hàn, ai có thể nghĩ tới? Du Hạ chưa bao giờ nghĩ đến viễn cảnh này, cô lạc bước vào xứ sở thần tiên. Tư Dĩ Hàn đang đứng trước mặt cô, có phải cả hai sẽ có thể trở thành một cặp, cùng nhau nói lời yêu không?

Ồ hô!

– Không có. – Du Hạ quay về thực tại, cô nhìn vào mắt Tư Dĩ Hàn, thấy anh không biểu hiện gì mới hỏi tiếp. “Anh chỉ quay một số hay quay hết toàn bộ?”.

– Một mùa, mười hai tập.

Du Hạ vui sướиɠ điên dại nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra còn liêm sỉ, thản nhiên nói: “Chúng ta sẽ là bạn cặp suốt mười hai tập luôn sao?”. Bây giờ Du Hạ chỉ muốn đến thẳng chỗ ekip chương trình, bàn bạc để trở thành nhà đầu tư của họ. Mọi người có thể quay luôn hai mươi bốn tập luôn không? Hay mọi người quay một hơi đến hết mùa hai nhé?

Người của ekip đã chạy đến đây, hỏi lý do dừng lại, Tư Dĩ Hàn bảo trợ lý đưa nước: “Tạm nghỉ 5 phút”.

Tiểu Á và Tô Minh cũng chạy đến, Tô Minh nắm chặt tay Du Hạ, không kìm được tiếng lòng đang gào thét: “Bây giờ tôi như đang nhảy trên đống lửa, kẹt giữa việc từ bỏ thần tượng hay tiếp tục ở lại hàng ngũ fan trung thành của anh ấy! Thật sự không thể nghĩ được anh ấy hạ mình tham gia chương trình hẹn hò nhưng dáng vẻ anh ấy đánh đàn cũng cmn quá đỉnh! Đã năm năm Tư Dĩ Hàn không đυ.ng vào piano rồi còn gì! Không biết anh ấy có đau không nhỉ, vì anh ấy là thiên thần ngã xuống từ thiên đường mà. Sao hai màu đen trắng này đứng chung với nhau lại ngăn cản du͙© vọиɠ thế chứ? Rõ ràng trông Tư Dĩ Hàn lạnh nhạt quá mà, sao vẫn tỏa ra hormone đều đều vậy…

Du Hạ chỉ cảm thấy anh tỏa ra Alpha pheromone ngào ngạt, còn cô là một Omega ngày ngày vây quanh thèm khát Tư Dĩ Hàn.

– Đưa kịch bản cho tôi. – Du Hạ vốn tham gia cho có lệ nhưng bây giờ đối tượng hẹn hò đổi thành Tư Dĩ Hàn, cô phải hành động nhiều hơn! Phải mạnh mẽ tấn công hơn nữa! Nắm tay, ôm, hôn môi, đưa hết cho tôi! Thêm cho tôi cảnh lên giường luôn được không?

Ánh mắt Du Hạ hướng về phía Tư Dĩ Hàn, anh đứng trên sân khấu, nói chuyện với đạo diễn bên cạnh. Áo sơ mi trắng làm nổi bật đôi vai gầy, còn sống mũi cao thẳng tắp dưới ánh đèn.

Tiểu Á nhanh chóng đưa kịch bản cho Du Hạ. Cô hạ tầm mắt nhận kịch bản, vội vàng lật đọc như một cơn gió.

– Có phải anh ấy chạy đến đây vì cậu không? – Tô Minh nhìn Du Hạ.

– Nghĩ cái gì vậy? – Du Hạ không dám tưởng tượng lung tung, tay siết kịch bản chặt, căng thẳng cứng người. “Hợp tác trong công việc thôi”

– Anh Hàn, anh muốn lấy áo khoác không?” – Trợ lý của Tư Dĩ Hàn, Lưu Hân, cầm áo khoác qua. Tư Dĩ Hàn không nhận, anh khoát tay: “Không cần”

– Có chuyện gì vậy? Sao không quay nữa? – Chu Đĩnh nhanh chân bước lên sân khấu, bình thường anh không hối Tư Dĩ Hàn. Tuy nhiên hôm nay không giống mọi khi, Tư Dĩ Hàn xuống tay tóm lấy Du Hạ nhỏ bé, Chu Đĩnh sợ mọi thứ đổ bể hết. Mới ra ngoài hút điếu thuốc, trở lại thì thấy đã dừng quay, anh sợ đến mức tim nhảy vọt ra ngoài: “Sao vậy, anh Hàn?”.

– Uống nước. Tư Dĩ Hàn lạnh nhạt liếc Chu Đĩnh, trầm ngâm một lát. “Cậu gấp cái gì?”

– Tôi lo chứ sao! Lỡ đâu Du Hạ tát anh một cái, tôi phải bịt miệng toàn bộ bấy nhiêu đây con người ở trường quay đấy, khổ sở quá mà! – Chu Đĩnh căng thẳng đến mức chân run lập cập.

Tư Dĩ Hàn lười đáp cậu ta, cuối cùng trợ lý đưa bình giữ nhiệt đến bảo thử xem vừa miệng chưa. Anh quay lại gọi trợ lý của Du Hạ: “Cô, đúng rồi, lại đây”.

Tiểu Á đột nhiên bị cây đa cây đề gọi, hai chân muốn rụng ra, ôm trái tim đang hoảng hốt chạy đến: “Anh…… Xin chào! Anh…… Anh Hàn!”.

Du Hạ tìm đâu ra trợ lý lắp bắp như này vậy? Tư Dĩ Hàn đưa ly nước cho cô, “Đưa cho cô Du”.

– Dạ.

Tiểu Á cầm ly nước chạy đi.

Chu Đĩnh lau mấy giọt mồ hôi trong tưởng tượng của mình, sợ hãi nhìn về phía Du Hạ: “Cô công chúa bé nhỏ cáu rồi à? Sao vậy? Đến mức ngừng quay luôn sao?”.

– Cậu ngóng ngừng quay lắm thì phải – Tư Dĩ Hàn nhàn nhạt nhìn Chu Đĩnh, ngữ khí khó chịu. “Rảnh lắm đúng không?”.

– Dĩ nhiên là tôi muốn thấy công chúa bé nhỏ của anh tung tăng chạy đến, sau đó nhào vào lòng anh rồi. Nhưng anh xem, cuối cùng thì sao? Công chúa của anh tự tay chọn Bạch Phong đấy, cũng đâu chọn ——”.

– Cút ngay. – Tư Dĩ Hàn cắt ngang Chu Đĩnh, giơ tay lên xem giờ, lạnh lùng lên tiếng. “Chuẩn bị quay đi”

Để lên hình, chuyên viên đã trang điểm cho cô dày một chút, khoản đánh son này rất đẹp nhưng lại dính vào ly. Cô uống nước rất cẩn thận, có điều vẫn dính son lên vành cốc. Vết son rất nhạt nhưng vô cùng chói mắt, vì đây là ly của Tư Dĩ Hàn nên Du Hạ chưa kịp lau.

Tư Dĩ Hàn thò tay lấy cái ly lại, bình tĩnh nhìn xung quanh, cuối cùng thản nhiên nhìn Du Hạ: “Không cần căng thẳng như vậy, bình thường chúng ta ở với nhau thế nào thì bây giờ cũng vậy”.

– Anh Hàn, có thể quay được chưa? – Đạo diễn không thể chần chừ được nữa, lên tiếng. “Nếu không thì không kịp tiến độ cho chiều nay”

Du Hạ để trợ lý bật hộp thu tín hiệu rồi quay lại.

Tư Dĩ Hàn nhìn theo bóng Du Hạ, cụp mắt. Trên miệng ly có một vết son hồng rất nhạt, anh không dè chừng ai, nhìn thẳng về phía cô. Vì cố kìm nén nên đôi môi mỏng mím lại, đôi mắt Tư Dĩ Hàn sâu thẳm, tĩnh lặng, hoàn toàn tập trung vào vết son kia. Trời đất lạnh lẽo bỗng im ắng, anh nhẹ nhàng đặt môi mình lên dấu son hồng. Khuôn mặt băng giá không hề thay đổi nhưng nhìn từ một phía thì cổ Tư Dĩ Hàn đã nổi cả gân xanh. Anh điềm nhiên uống một ngụm nước, dòng nước ấm áp phủ lên đôi môi anh, dường như còn mang theo mùi hương của Du Hạ. Tư Dĩ Hàn nắm chặt ly, mấy khớp ngón tay trắng bệch.

– Anh Hàn – Trợ lý nhìn Du Hạ rồi lại nhìn Tư Dĩ Hàn, thấp giọng nhắc nhở: “Tôi giúp anh bật mic nhé? Phải quay rồi”

Tư Dĩ Hàn đứng thẳng người, tựa như một đao phủ cay nghiệt đang thẳng tay hành hình chính mình. Anh đưa ly nước cho trợ lý, vươn tay ra sau lưng bật mic. Lưng của Tư Dĩ Hàn gầy gò, áo sơ mi nhét nửa trong nửa ngoài, lúc anh vươn tay ra sau bật mic thì lộ ra một mảng da lưng trắng ngần.

Du Hạ quay lại, bất chợt bắt gặp cảnh tượng tuyệt đẹp này, ho khan sặc sụa. Lúc này mic đã được cài vào cổ áo, toàn bộ máy móc đã được bật.

Tư Dĩ Hàn và Du Hạ đứng trước cây đàn piano một lần nữa, hai người đối diện nhau, não bộ cô trống trơn. Khi nãy đến đâu rồi nhỉ?

Tư Dĩ Hàn chợt khựng lại, xoay lại nở một nụ cười, một nụ cười vô cùng bất ngờ. Giống một đóa hoa anh đào vừa nở rộ giữa trời tuyết lạnh giá, giữa không gian trắng toát của mùa đông, đóa hoa hồng rực, tươi đẹp khoe sắc.

Mọi người phía dưới đều ngưng thở, khả năng điều khiển sân khấu của Tư Dĩ Hàn quá mạnh. Trong nháy mắt tất cả đều bị Tư Dĩ Hàn hút hồn, anh thật sự quá đẹp, dù cho đứng yên trên sân khấu thì tỷ suất người xem vẫn sẽ ổn định.

– Tôi là Tư Dĩ Hàn, là diễn viên. Năm nay tôi 28 tuổi, sinh ra ở thành phố B – Tư Dĩ Hàn tự giới thiệu, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn Du Hạ chăm chú, giọng nói khi trầm khi bổng. Anh vươn bàn tay thon dài của mình ra, khuy măng sét làm cho áo sơ mi trắng ôm lấy cổ tay trắng muốt: “Thuộc cung Thiên Yết, nhóm máu B. Lần đầu hẹn hò, mong em chỉ bảo nhiều hơn”