Em Là Lý Tưởng Của Anh

Chương 23

Du Hạ bước vào chào đạo diễn và nhà sản xuất, xoay người ngồi vào chỗ. Bạch Nhị nhìn chằm chằm Du Hạ, đến khi cô ngồi xuống mới thảng thốt: “Cô Hạ đẹp quá!”

Một câu cảm thán xuất phát từ tận đáy lòng

Trong giới giải trí thiếu gì người đẹp, hoàn phì yến sầu nhưng người đẹp như Du Hạ thì rất hiếm. Sắc đẹp cô gái hoạt bát xen lẫn sự kiêu ngạo vừa phải, một vẻ ngoài rực rỡ, cao quý, không phải kiểu tầm thường nhìn đâu cũng có. Cô gái khoác một bộ cánh cao cấp mới nhất của hãng thời trang D, từng đường khâu mũi chỉ đều được chính tay nhà thiết kế làm. Các ngôi sao nữ tranh nhau sứt đầu mẻ trán mà không được, không ngờ Du Hạ có thể diện nó trên người.

Viên kim cương trên vành tai trắng ngần của Du Hạ tỏa sáng lấp lánh. Trang sức tuy trông rất khiêm tốn nhưng mỗi một món thì giá trên trời.

Du Hạ chậm rãi đưa mắt về phía cô gái mặc váy vàng, cô đã xem qua tài liệu rồi, cô gái này tên Bạch Nhị, là một người đơn giản, thuần khiết: “Xin chào”.

– Chào cô Hạ! Cô thật sự quá khác so với tưởng tượng của tôi – Bạch Nhị vội vàng đứng lên, dùng hai tay bắt tay với Du Hạ, cười haha. “Cô thật sự rất đẹp”

Advertisement

– Vậy tôi trong trí tưởng tượng của cô trông thế nào vậy? – Mấy chữ cuối Du Hạ hơi cao giọng, có chút thích thú.

– Tôi cứ nghĩ cô hơi lớn tuổi, hơi già. Thường những người không xuất hiện trước công chúng thì không chú ý hình tượng lắm.

Dám nói thật luôn ấy hả?…..

Mọi người đồng loạt nhìn Bạch Nhị, hèn chi lăn lộn trong giới này nhiều năm mà vẫn không nổi được. Đó là vì EQ của cô quá kém.

– Câu này của cô sẽ khiến nhiều người nhột lắm đấy. – Du Hạ nở một nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu rất hòa nhã. Cô quay lại hỏi Trầm Du: “Tiếp theo là gì vậy?”

– Chờ một chút, đến chị Lâm Hoạch. – Trầm Du hạ tầm nhìn, Summer xinh đẹp như vậy, cũng không khó hiểu khi ban giám đốc liều mọi cách để giữ Du Hạ. Với nhan sắc này, nếu có gia nhập giới giải trí thì sẽ đứng đầu.

– Du Du.

Một giọng trầm thấp vang lên ở lối vào, Du Hạ ngẩng đầu. Lâm Hoạch mặc một bộ lễ phục màu đen, mái tóc đen xõa dài. Cô đeo một đôi găng tay màu đen, ánh mắt hướng về phía này, Du Hạ gật đầu.

Trầm Du vừa thấy Lâm Hoạch đã nở một nụ cười xán lạn, dang hai tay chào đón: “Đã lâu không gặp”

Lâm Hoạch khách sáo ôm Trầm Du, sau đó nhìn Du Hạ.

– Chị, đây là Summer. – Trầm Du giới thiệu.

Ánh mắt Lâm Hoạch tràn ngập sự dò xét, đi thẳng về chỗ của mình, không ừ hử tiếng nào. Đạo diễn đến phổ biến kịch bản qua một với khách mời, kịch bản trong chương trình thực tế chỉ là giấy tờ, không có ý nghĩa gì cả. Tất cả những khách mời nữ đều trả lời đến để tìm tình yêu, Du Hạ thì không.

– Năm phút nữa sẽ bắt đầu ghi hình, mọi người đừng căng thẳng quá – Đạo diễn nhìn về Du Hạ, hình như đây là lần đầu tiên cô xuất hiện trước ống kính.

Du Hạ nhìn lên, chạm phải ánh mắt săn sóc của đạo diễn. Cô nhướng mày, căng thẳng hả? Sao hai chữ đó lại xuất hiện trên người cô?

Bắt đầu ghi hình, mỗi người tự giới thiệu về bản thân. Sau đó mỗi người lấy điện thoại do ekip chương trình cung cấp từ hôm qua ra. Điện thoại đã được kết nối với bạn cặp của mình, các cô gái có thể tìm hiểu bằng cách hỏi người đó.

Du Hạ nhìn vào màn hình, từ hôm qua giờ vẫn không có bất kì câu hỏi nào. Những người khác, từ nghề nghiệp đến mẫu người lý tưởng đều đã biết hết rồi, ngay cả trang phục hôm nay để nhận diện nữa.

Bạn cặp của cô có nhạt nhẽo quá không? Du Hạ nhìn khung chat trắng trơn, suy nghĩ làm sao để mở lời. Phó đạo diễn giơ bảng lên nhắc nhở: “Tin nhắn của hai người đâu?”.

Du Hạ cũng muốn biết mà TvT

[Summer: Anh đẹp không?] – Du Hạ gửi tin nhắn trước.

Sau đó cô mỉm cười với máy quay, quả nhiên là Summer mê sắc có tiếng.

Một lát sau, màn hình điện thoại sáng lên, đối phương chỉ trả lời hai chữ:

[Khách mời giấu tên: Cũng được]

Nghe hai chữ cũng được này, Du Hạ chẳng còn hứng thú nữa, quay đầu nhìn Lâm Hoạch đang nói chuyện với đối phương, khóe miệng cô ta tủm tỉm ý cười. Lâm Hoạch tới đây làm gì? Du Hạ hỏi tiếp:

[Summer: Anh có phải là nghệ sĩ không?]

– Cô Summer, quà tặng của cô là gì?- Mãi đến lần thứ ba đạo diễn nhắc nhở, Trầm Du mới bắt đầu hỏi đến Du Hạ.

– Nước hoa. – Du Hạ lấy quà của mình ra, đối diện với máy quay.

– Vì sao cô chọn món quà này?

Vì tôi lười suy nghĩ chứ sao? Tới lúc ra khỏi nhà cô mới lấy đại một món cho vào túi. Du Hạ mỉm cười, khéo léo trả lời: “Sau cơn mưa trời lại sáng, tôi hi vọng anh ấy có thể mang đến cho tôi mới cảm giác an toàn ấm áp”.

Thật sự Tô Minh muốn đi thẳng lên trường quay tuyên dương Du Hạ tại chỗ, mỗi chai nước hoa mang cho có lệ cũng có thể nói hươu nói vượn.

– Cô cảm thấy bạn cặp của mình sẽ là người như thế nào?

Nhớ lại hai chữ “Cũng được” khi nãy, làm sao Du Hạ biết anh ta sẽ thế nào? Cô mà biết ekip chương trình làm đủ trò lộn xộn thế này thì cô đã không tham gia.

– Tôi hi vọng đó là một người ấm áp. – Du Hạ thành thật trả lời.

– Bây giờ ekip chương trình sẽ gửi cho các bạn ảnh chụp của các nam khách mời, một chút nữa sẽ chiếu hình cả năm lên màn hình lớn, các bạn sẽ chọn ra một người thích hợp với mình.

Du Hạ mở Wechat lên để nhận hình, hai tấm đầu tiên là do ekip gửi. Tấm thứ ba là Thương Duệ, sao Thương Duệ lại ở đây? Không phải cậu ta bị loại rồi à?

Tấm thứ tư là ai Du Hạ còn chưa kịp nhìn, bên cạnh đã có người hét lớn, Du Hạ ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn. Là anh, Tư Dĩ Hàn, đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng. Bạch Nhị là người lên tiếng trước, cô ta che miệng, chỉ vào màn hình, la hét chói tai: “Là anh Hàn, là Tư Dĩ Hàn!!!!!”.

Du Hạ nhanh chóng kiểm soát nét mặt nhưng tim vẫn đập rộn cả lên. Cô nắm chặt điện thoại nhìn Lâm Hoạch, Lâm Hoạch cũng lia mắt sang cô. Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Hoạch cười rộ lên, một nụ cười hoàn mỹ.

Du Hạ nhìn Tô Minh đang ngồi ở bên dưới, Tô Minh hoàn toàn ngớ người nhưng đạo diễn, nhà sản xuất, cả MC Trầm Du đều hoàn toàn bình tĩnh. Có lẽ bọn họ đã biết từ trước. Tư Dĩ Hàn tham gia chương trình thực tế không có gì xấu, dù sao trước giờ anh vẫn duy trì khoảng cách với khách mời nữ. Ra mắt mười năm chỉ có mỗi tin đồn với Lâm Hoạch, người như anh tham gia chương trình hẹn hò làm gì? Vì sao chứ?

Lòng bàn tay Du Hạ lạnh toát, cô nắm chặt điện thoại, một tin nhắn được gửi đến.

[Khách mời giấu tên: Phải]

Mục đích của Tư Dĩ Hàn và Lâm Hoạch tham gia chương trình thực tế, quá rõ ràng.

– Bạn cặp sẽ gửi cho các bạn đặc điểm nhận dạng, mời mọi người kiểm tra. – MC vừa nói xong, điện thoại Du Hạ vang lên, tin nhắn chỉ có ba chữ số đơn giản:

[Khách mời giấu tên: 117]

117 là cái gì? Du Hạ thì muốn gửi trả lời 110. Để làm gì? Để anh ta gọi cảnh sát tới nhanh chứ sao, Lâm Hoạch và Tư Dĩ Hàn chuẩn bị rải cơm chó công khai rồi, Du Hạ sẽ gϊếŧ người mất.

Du Hạ ngồi rất gần Lâm Hoạch, Lâm Hoạch chọn Tư Dĩ Hàn, nở một nụ cười vô cùng kiêu ngạo với Trầm Du: “Tôi chọn xong rồi, tôi chắc chắn là anh ấy”.

Du Hạ siết điện thoại trong tay, đến giây cuối cùng mới chọn khách mời thứ năm, Bạch Phong, người mới ra mắt. Không nổi tiếng, diện mạo cậu ta còn chưa kịp nhìn. Thương Duệ thì không thể chọn, ngay từ đầu cô đã không muốn bắt cặp với cậu ta, còn Tư Dĩ Hàn ấy hả —— càng không.

– Dựa vào phiếu nguyện vọng mỗi người đã điền từ trước, bạn cặp đang chờ các bạn ở một nơi nào đó. – MC đưa thẻ nhiệm vụ đến, nói. “Mọi người hãy cầm món quà mình đã chuẩn bị đến địa điểm định sẵn”.

Du Hạ điền gì trong tờ giấy vậy? Cô không có một chút ấn tượng gì với nó hết, nhân viên trường quay mời Du Hạ ra ngoài. Lúc này đã off-screen, người quay phim đã đến địa điểm tiếp theo để sẵn sàng cho cảnh tiếp theo.

– Summer?

Du Hạ quay lại, Lâm Hoạch hất cằm, vươn tay về phía cô, nở một nụ cười cực kì ngạo mạn: “Rất vui được biết cô”.

– Xin chào. – Lần đầu tiên Du Hạ tiếp xúc Lâm Hoạch gần đến vậy, cô cố tìm xem cô ta có khuyết điểm gì không. “Không nghĩ rằng cô sẽ tham gia《Khi chúng ta nói lời yêu》đấy”

– Vì yêu mà đến, vì yêu mà liều mạng, không gì là không thể. – Lâm Hoạch rút tay về, khinh khỉnh gật đầu. “Chúc cô tham gia vui vẻ”.

Lâm Hoạch ra khỏi trường quay. Cô ta nhận áo khoác trợ lý đưa, quay đầu nhìn Du Hạ, đôi mắt sa sầm khó chịu: “Tại sao cô ta còn ở đây?”

– Ban giám đốc đài Hai kiên quyết giữ cô ta lại – Trợ lý đi theo Lâm Hoạch, thấp giọng nói. “Không thể làm gì được”

Lâm Hoạch dừng bước, nhìn chằm chằm trợ lý, vô cùng bất ngờ: “Rốt cuộc ai đứng sau cô ta vậy? Đưa điện thoại cho tôi”.