Em Là Lý Tưởng Của Anh

Chương 18

Du Hạ quay lại, da đầu bỗng chốc tê rần, ngón tay của Tư Dĩ Hàn mắc kẹt trong tóc cô. Anh lập tức tắt máy sấy, giọng nói âm trầm cất lên: “Em đau à?”

Đôi mắt Du Hạ đỏ au lên vì đau, gật đầu: “Dạ”

– Ai bảo em lộn xộn? – Động tác của Tư Dĩ Hàn dần chậm lại, anh vò nhẹ đầu Du Hạ. Vừa định bật lại máy sấy, bàn tay chạm vào sau tai cô: “Sao cổ em nóng thế? Bị cảm sao?”.

Là anh trêu chọc em mà anh còn nói nữa?

Hiện giờ đâu phải mỗi cổ Du Hạ nóng, toàn thân cô nóng rực lên, máu mũi sẽ chảy ra mất thôi. Thật muốn hóa thành dã thú nhào đến cắn nát nút áo ngủ Tư Dĩ Hàn mà ~~

– Em không bị cảm. – Tông giọng Du Hạ càng lúc càng thấp, hai tai đỏ bừng.

Tư Dĩ Hàn đặt máy sấy xuống, khom người, vươn tay lấy nhiệt kế trong hộp thuốc ra, để trước mặt cô. Tít!

– Ba mươi chín độ, em thay quần áo đi, chúng ta đến bệnh viện – Tư Dĩ Hàn bỏ nhiệt kế lên bàn, xoay người nhanh chân lên lầu, vừa đi vừa cởi nút áo ngủ. Sắc mặt anh u ám hẳn đi, hoàn toàn trở thành một tảng băng.

– Nhiệt kế này không chính xác, với lại đo trán không thể xác định em bị sốt.

Tư Dĩ Hàn cài nút áo ngủ lại, nhặt nhiệt kế lên: “Em há miệng ra”.

– Dơ lắm. – Du Hạ cảm thấy rất bẩn, cô hất tấm chăn xuống, giơ cánh tay trắng gầy lên. “Anh đo ở nách đi”

Dây áo mỏng manh kia đã tuột xuống từ lúc nào, từ góc nhìn này có thể nhìn thấy nội y màu đen bên trong. Mảnh xuân nở rộ phía trước, từng đường nét cơ thể khi cô trưởng thành rất quyến rũ. Tư Dĩ Hàn điềm nhiên dời mắt đi, cổ họng khô khốc. Anh cặp nhiệt kế vào nách cô, lại một tiếng tít vang lên.

– Bao nhiêu độ? – Du Hạ nhoài người ra nhìn.

– Ba mươi chín độ năm. – Ánh mắt Tư Dĩ Hàn lạnh ngắt, nhìn lướt qua Du Hạ. “Khoác cái chăn lên, lên lầu thay quần áo đi”.

– Em không muốn đến bệnh viện. – Du Hạ nhăn mặt, cô ghét nhất là vào bệnh viện. Cô kéo hộp thuốc ra tìm thuốc hạ sốt: “Ở nhà uống thuốc là được rồi, vào bệnh viện phải truyền nước, khó chịu lắm”.

– Không được. – Tư Dĩ Hàn giơ tay chỉnh lại áo, đè nén sự nóng nảy xuống. “Em muốn tự thay hay để anh thay giúp em?”

– Em không đến bệnh viện đâu. – Du Hạ mở nắp ly giữ nhiệt ra, lấy hai viên thuốc hạ sốt, ngửa đầu uống ực một cái. “Dù sao đi nữa em cũng sẽ ở nhà”.

Đôi mắt quyết liệt của Tư Dĩ Hàn phóng thẳng về phía này: “Du Hạ!”.

– Vậy anh ôm em đi. – Du Hạ chìa hai tay trước mặt Tư Dĩ Hàn, dù có hơi sợ hãi nhưng so với vào bệnh viện thì cô thà đối mặt với núi băng giận dữ Tư Dĩ Hàn hơn. “Em chỉ bị cúm mùa thôi, năm nào cũng có một vài ngày như vậy, nếu nửa đêm em sốt nữa thì đi bệnh viện, được chưa?”.

Vì đang sốt nên đôi mắt của Du Hạ long lanh, trông đáng thương vô cùng.

Hai người cứ như vậy một hồi, Tư Dĩ Hàn tìm được miếng dán hạ sốt trong hộp thuốc. Anh sải bước đến trước mặt cô, giữ Du Hạ dợm đứng lên ngồi xuống.

Du Hạ nín thở, cô ngẩng đầu nhìn chiếc cằm sắc lạnh của Tư Dĩ Hàn. Anh tiến đến rất gần, chân chạm vào đầu gối cô. Du Hạ mím môi nhẹ, hơi thở nóng hừng hực lọt vào tai đến mức cô nghe rõ mồn một tiếng tim mình đập: “Được không?”

Tư Dĩ Hàn dán miếng dán hạ sốt xong cũng không lùi lại ngay. Anh nhìn đỉnh đầu cô một lát, đôi mắt đen nhánh toát lên vài sự kìm nén: “Hai tiếng sau anh sẽ đo nhiệt độ lại cho em, đừng khóa cửa”.

Ba mươi chín độ rưỡi, vì phát sốt nên Du Hạ chẳng thể làm gì, cô về phòng bật điều hòa sưởi ấm. Cô thu mình vào trong chăn, thuốc cảm khiến cô thấy buồn ngủ.

Tư Dĩ Hàn nói anh là đàn ông, vì vậy Du Hạ không thể tùy tiện mặc những chiếc váy gợi cảm được. Mặc thì sao chứ? Dù gì bọn họ cũng không phải anh em.

Nữa, lại bồn chồn nữa rồi!

Căn phòng dần ấm áp, Du Hạ bắt đầu ngủ mê man. Cảnh vật cứ nối tiếp nhau thấp thoáng hiện ra, Tư Dĩ Hàn 13 tuổi mặc một bộ quần áo trắng tinh đứng trước cửa, đó là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Lần đầu Du Hạ gặp người con trai đẹp đến thế, một cậu thiếu niên thuần khiết như một bức tranh sơn thủy, đơn thuần không nhiễm một chút tạp chất nào. Anh giống một nhân vật bước ra từ truyện tranh, ánh sáng từ phía sau rọi lên làn da trắng ngần khiến nó trở nên trong suốt.

– Đây là anh Tư Dĩ Hàn. – Cha cầm hành lý của anh đem vào trong, nụ cười hòa nhãn thân thiện. “Từ nay anh Hàn sẽ ở nhà của chúng ta”.

Du Hạ ngơ ngác nhìn anh, cha bước đến ôm cô, dịu dàng mang dép vào cho con gái, bảo: “Con chào anh đi”

Qua một cái chớp mắt, anh trở thành một Tư Dĩ Hàn rực sáng mọi góc nhìn trên sân khấu. Ánh đèn xung quanh chiếu xuống người anh, Tư Dĩ Hàn là trung tâm của vạn ánh nhìn. Anh như một tuyệt tác của thần linh, đứng giữa vầng sáng, đứng giữa trung tâm của thế giới.