– Chương trình hẹn hò thực tế sao! Anh Hàn! Anh còn tỉnh táo không? – Chu Đĩnh kẹp điện thoại, hồn xiêu phách lạc lướt tìm thông tin. “Kiểu chương trình này, cho mười cái chân họ cũng không dám đến”.
– Thì sao?
– Anh không thể hứng thú với loại chương trình này, mà cũng sẽ không nhận. Tôi tin vào gu của anh.
– Trước giờ cơm trưa gửi tài liệu cho tôi.
Điện thoại im bặt.
Chu Đĩnh nghe tiếng tít tít trong điện thoại, nghĩ chắc Tư Dĩ Hàn uống nhầm thuốc.
Ngày hôm qua thì huy động lực lượng làm bay màu một diễn viên không tiếng tăm, hôm nay lại đem lòng tìm hiểu một chương trình truyền hình không danh tiếng. Đây là chính sách xóa đói giảm nghèo mới à?
Chu Đĩnh tìm kiếm nửa tiếng, cuối cùng kết luận chương trình này không có một chút giá trị gì cho độ nổi tiếng của Tư Dĩ Hàn hết. Đây là một chương trình rất rất rất bình thường, không có điểm nổi bật nào.
Tuy nhiên sếp đã muốn thì Chu Đĩnh không dám từ chối. Anh gọi điện thoại đến ban giám đốc của đài Hai, muốn biết nội dung chương trình và đã gặp gỡ những nghệ sĩ nào.
Ban giám đốc đài Hai ba hồn bảy vía bay hết, rốt cuộc chương trình này có bản lĩnh gì mà kinh động cả Tư Dĩ Hàn? Do dự một hồi, lãnh đạo thử thăm dò: “SW mới ký với người mới à? Ai vậy?”.
Nhét người vào chương trình thực tế như vậy chỉ có thể là người mới. SW là tên công ty của Tư Dĩ Hàn, từ sếp đến nhân viên mặt ai cũng đằng đằng khí phách, không hợp với mảng chương trình truyền hình.
Chu Đĩnh ủ rũ nhưng vẫn bình thản trả lời: “Chưa xác định, tìm hiểu trước thôi”.
– Để tôi gửi thông tin cho anh.
– Làm phiền rồi.
– Anh đừng khách sáo.
Chu Đĩnh nhanh chóng nhận được nội dung và danh sách khách mời. Trong đó đã kí với năm người, trong đó có Vưu Mĩ đã thân bại danh liệt trên hot search, đã bị gạch tên khỏi danh sách.
Bốn người còn lại, đầu tiên là một người giàu mới nổi, con trai của vua xe – Lưu Hằng. Thứ hai, ngôi sao mới của làng thể thao, Vu Tinh. Gần đây Lưu Hằng đều một mực theo đuổi người này, có lẽ cả hai là một đôi.
Tiếp theo, một diễn viên nugu tên Bạch Nhị, sự nghiệp trống rỗng, diện mạo nhạt nhẽo, với tiêu chuẩn cao ngất trời của Tư Dĩ Hàn thì chắc chắn không để mắt đến loại người này. Cuối cùng là một người mới trong chương trình tuyển chọn tài năng mới của đài Hai, sở trường là hát, nhảy, rap. Là một thanh niên trẻ tuổi, theo phong cách trang điểm đậm.
Chu Đĩnh căng mắt xem tới lui nhưng không thể nhìn ra được bốn người này có điểm gì khiến Tư Dĩ Hàn chú ý.
Chu Đĩnh bạo gan đưa ra suy đoán, người gọi điện thoại cho mình khi nãy rất có thể là ai đó giả danh Tư Dĩ Hàn.
————
Vừa vào cửa, Du Hạ cởi giày cao gót, thay một đôi dép lê mềm mại, cô thả người xuống ghế sô pha mới phát hiện áo khoác trên người. Trong lòng đoàng một tiếng, cô gục ngã, trời ơi sao lại mặc áo của Tư Dĩ Hàn về nhà thế này?
Nằm được ba giây, Du Hạ lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tô Minh:
[Summer: “Show này tôi nhận, mau nhận nó cho tôi đi, lập tức, ngay bây giờ. Tôi phải tham gia cho bằng được”].
Tô Minh gọi điện thoại ngay, Du Hạ dậm chân trần qua lại muốn nát cả sô pha, cô cụp mắt: “Tô Minh, khi nãy thò đầu ra cửa xe bị dính mưa, giờ nghĩ kĩ lại thấy chương trình này cũng không tệ lắm. Cát xê nhiều không? Khi nào ghi hình?”,
Tô Minh: “. . . . . .”
– Gần đây tôi không có cảm hứng gì cả, nhất là về các tình tiết tình yêu, chương trình này rất hợp với tôi. – Du Hạ giơ mấy ngón chân lên, Tư Dĩ Hàn mới chạm vào đây, cảm giác như anh chỉ vừa rời tay khỏi. Bàn tay khô ráo ấm áp, chạm vào da Du Hạ.
– Thật sao?
– Thật 100%. – Du Hạ áp hai bàn chân chồng lên nhau. Tư Dĩ Hàn muốn cô tham gia chứ gì, Du Hạ hất cằm, kiêu ngạo nói tiếp. “Nhưng mà tôi có một điều kiện”
– Cậu nói đi, tôi sẽ cố gắng thương lượng với ekip chương trình.
– Khách mời nam phải đẹp trai.
– Dưới trướng Thương Duệ cũng có mấy người không tệ, Âu Thần chẳng hạn, được không?
Du Hạ chợt nghĩ tới hai chữ Âu Thần từ miệng Tư Dĩ Hàn thốt ra, lạnh lẽo rợn người, ngập tràn mùi vị mỉa mai.
– Mũi của Âu Thần xấu quá, tôi không thích.
– Khách mời có thể thương lượng, không phải là vấn đề gì lớn, đến lúc đó liệt kê cho cậu một danh sách để chọn. Nếu cậu đã đồng ý thì trưa nay tôi sẽ bàn bạc với mọi người, cậu không thể rút lời nữa đâu đó.
– Tôi biết rồi.
– Tôi có điện thoại, cúp trước đây.
Du Hạ ném điện thoại lên sô pha, gác tay lên trán, Tư Dĩ Hàn đúng là biết cách khiến người ta mất hứng.
Máy tính vẫn còn để ở nhà, Du Hạ không thể nào làm việc. Cô mở TV, trên đó đang chiếu một bộ phim điện ảnh cũ, chưa kịp xem thì điện thoại vang lên. Du Hạ cầm lên xem, là Thương Duệ, cô giảm âm lượng TV xuống, bắt máy.
– Có việc gì vậy?
– Thấy chuyện của Vưu Mĩ trên hot search nên muốn hỏi thăm cậu. Sao rồi, ổn không? – Giọng Thương Duệ ẩn ý cười, nghe như đang chế giễu.
– Một diễn viên nhỏ bé làm sao có thể ảnh hưởng đến tôi? – Du Hạ ngước mắt, bắt được một viên ô mai trên bàn, cô xé mở bỏ vào miệng. Vị chua chua ngọt ngọt lan khắp khoang miệngnhưng vị chua nhanh chóng tan ra thêm, cô nhíu mày.
– Ít dịp mới rảnh rỗi, cùng ăn một bữa cơm trưa được không?”
– Dùng bữa với ngôi sao lớn các người phiền toái lắm, vừa bị chụp đến tận cửa còn bị fan của mấy người xé xác.
– Mời cậu ăn ở UV, yên tâm, sẽ không bị chụp đâu.
UV là nhà hàng có độ riêng tư cao nhất ở thành phố S, Du Hạ rất thích món cừu hầm nấm truffle của nhà hàng đó. Tinh thần chán chường đã bị thổi bay, cô ngồi thẳng lên, xoa xoa cổ chân: “Cậu đến nhà Tô Minh đón tôi”.
Thương Duệ là bạn thời thơ ấu Du Hạ. Hồi còn đi nhà trẻ vì Thương Duệ ốm yếu bệnh tật nên thường xuyên bị bắt nạt, nữ ma vương Du Hạ liền vung tay thu thập Thương Duyên thành đệ tử của mình.
Nữ ma vương và đồ đệ chơi với nhau từ đó đến lúc tốt nghiệp cấp ba, sau đó Du Hạ du học đại học bên Anh. Thương Duệ thi vào Bắc Điện, gia cảnh tốt, hình tượng không tồi nên nhanh chóng bứt phá được một vị trí trong giới giải trí.
Hai người đều bận rộn, dần dần không còn liên hệ nữa. Sau khi tốt nghiệp, Du Hạ về nước, tìm người hợp tác bộ phim 《 Thầm Mến 》mới gặp lại Thương Duệ, đây là bộ phim đầu tiên Thương Duệ tham gia với vai trò nhà đầu tư. Trong ngành Điện ảnh Thương Duệ luôn ở vị trí nam chính, đối với tư cách là một đại ca trượng nghĩa, Du lão đại rất hài lòng.
Du Hạ trang điểm đơn giản, chọn một chiếc váy dài từ bộ sưu tập mùa thu của hãng M, mang giày cao gót rồi ra khỏi nhà. Thương Duệ thường xuyên đến đây tụ tập cùng Du Hạ và Tô Minh nên quen đường đỗ xe xuống tầng hầm. Thương Duệ khoe khoang mở cửa chiếc Bugatti màu đen cho Du Hạ ngồi vào ghế trước. Anh đeo một chiếc khẩu trang màu đen và một chiếc kính râm, tóc nhuộm nâu. Hôm nay Thương Duệ mặc một chiếc áo khoác màu xanh quân đội, mấy chiếc đinh tán trên tai trông rất rực rỡ.
– Trà sữa ít đường. – Thương Duệ đưa ly trà sữa qua, mấy cái vòng xích rũ xuống mu bàn tay gần chạm vào chiếc nhẫn màu đen hình chim ưng
– Cậu Thương, dạo này cậu đổi sang phong cách burial love (1) à?” – Du Hạ cắm ống hút vào, đây là vị trà sữa mà cô thường uống.
(1) Kiểu giống HKT á mọi người =)))
Thương Duệ hạ kính râm xuống, đôi mắt hoa đào đong đưa rồi nhìn Du Hạ chăm chú, hạ xuống tone giọng của nam thần, hỏi: “Đẹp không?”
Du Hạ đang ngậm một họng trà sữa, suýt chút thì phun ra hết. Cô dựa lưng ra sau, nhìn Thương Duệ từ trên xuống dưới: “Lúc ra khỏi nhà cậu có soi gương không?”.
Thương Duệ bỏ kính mát sang một bên, lái xe ra khỏi bãi: “Fan rất hài lòng với phong cách mới của tôi, phong cách retro heavy mental, kiêu ngạo và hoang dã”.
Lần cuối cùng Du Hạ uống trà sữa từ hồi trung học, bây giờ đã không uống nữa, cô đặt ly trà sữa xuống: “Fan nhà cậu được công nhận là nhà có thẩm mỹ kém nhất, được xếp hạng cuối lận đấy”.
– Là bọn họ ghen tị với độ nổi tiếng của tôi.
Fan của Thương Duệ đa phần còn nhỏ, vô cùng cuồng nhiệt nên thường bị truyền thông chính thống phê bình. Trùm ngông cuồng xin phép gọi tên fan XXJ
[4 – Bấm vào đây để xem chú thích]
Có thể là tên dùng để gọi fan của Thương Duệ.
– Vậy sao người ta không ghen tị với Tư Dĩ Hàn, độ nổi tiếng của cậu đáng để ghen tị à?
Thương Duệ liếc Du Hạ, một lúc sau, cậu tháo chiếc nhẫn kim loại bên tay phải ra: “Anh Hàn về rồi à?”.
– Ừ. – Du Hạ cũng không muốn nhắc nhiều đến anh.
– Anh ấy là tiền bối. – Thương Duệ chủ động nói sang chuyện khác. Tư Dĩ Hàn lớn hơn bọn họ ba tuổi, từ trước mười tuổi thì anh là cái đuôi của Du Hạ, từ mười tuổi về sau Du Hạ là cái đuôi của Tư Dĩ Hàn, toàn tâm toàn ý đuổi theo anh. Thương Duệ không bao giờ đuổi kị: “Chuyện của Vưu Mĩ cậu tính sao?”
– Vứt bỏ cô ta chứ sao, tự làm tự chịu. – Du Hạ lướt Weibo, toàn bộ mấy hot search đứng đầu đều là mắng chửi Vưu Mĩ, riêng cái thứ năm là tin về Tư Dĩ Hàn bị fan vây quanh. Cô tưởng sáng nay nó đã bị gỡ xuống, vừa định lướt qua thì ngón tay chợt chạm vào tấm hình.
Tư Dĩ Hàn mặc áo sơ mi màu đen, đeo khẩu trang Prada, cúi đầu nên không nhìn rõ được nét mặt. Xung quanh đều là máy ảnh hoặc điện thoại giơ lên, xe của Tư Dĩ Hàn bị bao vây, chật như nêm cối.
Anh đi một mình, không mang theo vệ sĩ hay trợ lý.
Du Hạ nhíu mày, ngồi thẳng người lên, lấy điện thoại định gọi cho Tư Dĩ Hàn nhưng thấy không thích hợp lắm. Cô tìm được số điện thoại của Chu Đĩnh, nhắn tin:
[Summer: “Anh Hàn bị bao vây trên đường rồi, anh xem thử thế nào?”]
Sau khi gửi tin Du Hạ mới phát hiện bài đăng đó đã hơn nửa tiếng. Ngần ấy thời gian thì chắc chắn Tư Dĩ Hàn đã thoát được rồi. Tin nhắn đã gửi thì không thể thu hồi, bỗng dưng Du Hạ muốn nhảy xuống xe chết quách cho xong.
– Chương trình hẹn hò thực tế trước liên lạc với Vưu Mĩ giờ đổi qua ai vậy?
– Tôi. – Du Hạ nhanh chóng tắt màn hình, hi vọng Chu Đĩnh không thấy tin nhắn vớ vẩn này.
– Cái gì? – Trước mắt là đèn đỏ, Thương Duệ thắng lại, quay sang Du Hạ. “Cậu nói giỡn phải không?”
– Ban đầu muốn chuyển sang Ngụy Vũ nhưng nhà sản xuất Lưu không thích cô ấy. Tôi không bận việc gì cả, khá rảnh rỗi. – Du Hạ không tập trung, cứ bật điện thoại lên, màn hình chỉ hiện dòng chữ “Vuốt để mở khóa”.
– Cậu có biết show này về cái gì không? Cậu vẫn nhận à? – Thương Duệ nhíu mày, kiểu người kiêu ngạo như Du Hạ làm sao có thể tham gia chương trình hẹn hò được. “Cái này tương tự như blind date đấy, cậu phải diễn trò yêu đương trên màn hình cho mọi người xem”.
– Cậu không thấy tôi có thể làm mấy cái đó được à?
Chuông điện thoại vang lên, hai chữ ‘Chu Đĩnh’ hiện trên màn hình, Du Hạ bắt máy, kìm nén sự chột dạ: “Anh Chu Đĩnh, là em, Du Hạ”.
– Anh Hàn không sao, bây giờ đang trên đường về nhà. – Giọng điệu Chu Đĩnh dễ gần, rất giống như một đàn anh. “Em yên tâm, có anh ở đây, anh ấy không xảy ra việc gì đâu”.
Đôi mắt sắc lạnh của Tư Dĩ Hàn dừng trên người Chu Đĩnh, bỗng dưng Chu Đĩnh thấy da mặt mình căng lên, anh kiên nhẫn hỏi: “Em có muốn nói chuyện với anh Hàn không?”.
– Không, em còn có việc, em gọi lại sau.
Điện thoại đã cúp, Chu Đĩnh thả điện thoại xuống, nhìn ma vương mặt lạnh đang ngồi thẳng tắp bên cạnh: “Có thể Hạ Hạ nhìn thấy tin trên hot search, sợ anh gặp chuyện gì đó”.
– Thế vì sao không gọi cho tôi? – Giọng nói lạnh tanh, khuôn mặt anh tuấn như tảng băng ngàn năm, tài liệu về show hẹn hò bị bóp nát trong tay.
Da đầu Chu Đĩnh lạnh hẳn, đi theo Tư Dĩ Hàn vài năm nữa không sớm thì muộn đầu sẽ trọc lóc: “Anh Hàn, hay là anh gọi điện hỏi Du Hạ thử?”.
Vì sao không gọi cho anh hả? Anh không biết sao?
Tư Dĩ Hàn ném kịch bản cho Chu Đĩnh. Từng ngón tay thon dài bóp nhẹ mi tâm, cố che ánh mắt châm biếm, che không được thì đôi môi mỏng lại phun châu nhả ngọc: “Cái kịch bản này như chảy ra từ trong đầu của một tên không não vậy”.