Hương thơm trong trẻo từ từ lan tỏa trong không gian yên tĩnh, dường như mùi hương đến từ Tư Dĩ Hàn. Sau cơn mưa, cỏ cây thường tỏa ra hơi thở trong trẻo lạnh lùng.
– Anh —— – Du Hạ phát hiện giọng nói mình hơi nghẽn, cô điều chỉnh nhịp thở. “Sao anh lại ở đây?”
Bao lâu rồi cả hai chưa gặp nhau? Có lẽ là hai năm, lần cuối gặp cuối cùng là hai năm trước, bọn họ gặp nhau ở sân bay Hongkong trong lúc đợi nối chuyến. Du Hạ về nước còn Tư Dĩ Hàn bay đi Đông Phi, trong mười phút đó chỉ nói hai câu.
Chào tạm biệt, nếu có gặp nhau từ xa vẫn sẽ chào nhau như bạn bè.
Tư Dĩ Hàn đặt ly nước lên bàn, thủy tinh chạm vào mặt bàn đá cẩm thanh tạo ra tiếng vang. Tư Dĩ Hàn nói một câu ẩn chứa một chút hàm ý: “Anh không thể về nhà sao?”.
Trong lòng bàn tay rịn một lớp mồ hôi, vừa co tay thì Du Hạ phát hiện mình vẫn cầm gậy đánh golf. Cô vội vàng thả gậy xuống, nhìn Tư Dĩ Hàn. Đèn trong phòng khách rất sáng, rót lên làn da trắng trẻo của anh ánh sáng mát rượi. Đường nét cằm của anh hơi góc cạnh, đường cong gợi cảm hờ hững từ yết hầu đến xương quai xanh, kéo dài vào tận sâu bên trong áo sơ mi trắng.
Vì sao Tư Dĩ Hàn quay về đây? Đáng lẽ anh còn chỗ ở khác ở thành phố S.
– Em suýt báo cảnh sát rồi – Du Hạ nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh trước đây, ngắt cuộc gọi.
-《 Phương Đông 》 đã hoàn tất, anh cần ở thành phố S một thời gian” – Tư Dĩ Hàn đi đến trước mặt cô, chiều cao của anh khiến người khác rất bức bách. Trong nháy mắt, không khí loãng ra, Du Hạ nghe tiếng tim mình đập loạn xạ.
Tư Dĩ Hàn quay về thành phố S nên phải về nhà, nghe vô cùng hợp tình hợp lý.
Tư Dĩ Hàn xoay người, tựa như chạm vào bả vai Du Hạ. Cô cứng đờ người, hơi thở trì trệ. Anh lướt qua cô, mở cửa tủ giày phía sau lấy một đôi dép, giọng nói nặng trĩu dừng trên đỉnh đầu.
– Thay giày đi.
Du Hạ đặt ba lô lên tủ, thay giày xong, chân cô bất giác đi về phía cửa: “Em bỗng dưng nhớ đến một vài việc cần bàn bạc với Tô Minh”. Cô cần bình tĩnh lại, quyết định xem phải đối mặt với anh như thế nào.
Tư Dĩ Hàn xách vali của Du Hạ vào, tay còn lại đóng cửa, đưa Du Hạ thẳng vào trong.
– Tô Minh của điện ảnh Hạ Minh?
– Anh biết điện ảnh Hạ Minh à – Bốn năm nay Du Hạ không liên hệ với Tư Dĩ Hàn, anh không quan tâm cô học gì, làm gì, anh chỉ hỏi cô cần bao nhiêu tiền? Mấy chục triệu? Chỉ cần Du Hạ không phạm pháp thì sao cũng được: “Bọn em là đồng nghiệp”.
– Em là Summer?
– Đó là bút danh của em – Căn nhà to giờ đây mỗi một tấc đều toàn là mùi hương của anh. Du Hạ gỡ mặt nạ, cô nâng cằm, khuôn mặt bỗng chốc xinh đẹp sáng rỡ, thậm chí còn phảng phất nét kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Tư Dĩ Hàn vòng tay, cảm thấy có chút thú vị: “Là anh thiếu biết hiểu biết, Cô Summer”.
– Ăn cơm xong hẵng đi. – Ánh mắt Tư Dĩ Hàn lướt qua Du Hạ, đôi chân thon dài cất bước về phía phòng bếp, quyết thay cho Du Hạ. “Dù sao bây giờ ra ngoài cũng kẹt xe”.
Du Hạ nhìn chằm chằm vào thắt lưng gầy guộc của Tư Dĩ Hàn, đi theo, chỉ thấy vẻn vẹn đôi chân dài thẳng tắp.
Tư Dĩ Hàn nấu cơm sao? Du Hạ hơi bất ngờ, đã lâu thật lâu anh không nấu cơm. Sau khi tạm thời thay dép lê, cô vẽ mở màn hình khóa, nghịch điện thoại để không chú ý đến nữa.
– Anh về nhà lúc mấy giờ?
Du Hạ và Tư Dĩ Hàn đã kết hôn bốn năm nhưng cuộc hôn nhân này chỉ tồn tại trên giấy tờ.
Bốn năm trước mẹ cô bệnh nặng, vì để mẹ an tâm nên Du Hạ đi khắp nơi tìm người kết hôn. Cuối cùng, cô kết hôn với Tư Dĩ Hàn, chưa kịp tổ chức đám cưới thì mẹ đã qua đời. Sau khi tang lễ xong, vốn cả hai sẽ làm thủ tục ly hôn, tuy nhiên Tư Dĩ Hàn phải tham gia đoàn phim còn Du Hạ sang Anh du học. Dù vô tình hay cố ý thì số lần cả hai gặp nhau vô cùng ít ỏi, không phải là gặp để ly hôn thì cũng trong lúc làm việc.
Vì thế, mặc dù giữa cả hai không có tình yêu nhưng vẫn là mối quan hệ vợ chồng.
Du Hạ bắt đầu lướt điện thoại lung tung, thoáng một cái tay lại bấm vào Weibo. Đến cửa bếp, cô dừng bước, nhìn chằm chằm vào màn hình. Vậy mà Du Hạ có đến một vạn tin chưa đọc, đỏ chói một mảng.
Fan nhà ai không có mắt mũi gì hết vậy?
– Năm giờ. – Giọng nói trong trẻo lành lạnh vang lên giống mấy viên đá đang rơi vào cốc thủy tinh leng keng. “Em đã đi đâu?”
– Tây Tạng.
Một vật lạnh lẽo được đưa qua, dường như đã chạm môi cô. Hương cam quấn quýt quanh mũi, Du Hạ ngẩng phắt lên.
Ngón tay thon dài trắng trẻo của Tư Dĩ Hàn đang bóc vỏ một quả cam, trông nó vô cùng sạch sẽ, ngay cả mấy cọng xơ trắng cũng được bóc ra gọn gàng. Quả cam mọng nước, mùi hương ngọt ngào vấn vít trong hơi thở. Hai người nhìn nhau, Tư Dĩ Hàn nhàn nhạt thu lại ánh mắt, giọng nói lạnh lùng: “Cầm lấy”.
Giọng nói trầm thấp của Tư Dĩ Hàn phát ra từ yết hầu gợi cảm và đôi môi mỏng kia, cuối cùng rơi vào tai của Du Hạ. Du Hạ nhét múi cam vào miệng, nước cam tràn ngập khoang miệng, ngào ngạt nôn nao. Du Hạ như đang chìm trong biển lửa, ngọn lửa thiêu đốt tâm hồn, cô giãy giụa tạo ra một tia lý trí giúp mình tỉnh táo.
– Cảm ơn.
– Rửa tay.
Lúc rửa tay, Du Hạ nhìn Tư Dĩ Hàn còn anh thì cắt cam ra. Cổ tay áo được nới lỏng, xắn lên, thấp thoáng một đoạn cánh tay gầy gò. Trên cổ tay anh đeo một chiếc đồng hồ, nó phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Chỗ Du Hạ nhìn không rõ, thế là cô cứ nhìn anh trắng trợn.
Màu vàng từ chanh nổi trên ly thủy tinh trong suốt, có kèm chút bọt. Tư Dĩ Hàn nghiêm nghị ấn ngón tay vào ly thủy tinh, sau đó nước chanh trong trẻo chảy ra trước mặt Du Hạ.
– Uống xong rồi ăn cơm.
Du Hạ cụp mắt, cô ghét nhất uống thứ này. Cách đây vài năm, Tư Dĩ Hàn cứ như biết rõ cách kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác cô. Du Hạ bưng ly lên, nhiệt độ rất vừa phải, uống một hơi cạn sạch. Bài thuốc gia truyền độc nhất vô nhị của nhà họ Du, choáng sau khi đi máy bay thì uống nước chanh.
– Em đi Tây Tạng làm gì?
– Chỉ đi vậy thôi.
– Đi hai tháng luôn sao? Dì nói hai tháng rồi em chưa về. – Giọng điệu anh an tĩnh nhàn nhạt như đang kể chuyện.
– Ở đó an yên hơn nên có ở lâu hơn một chút.
Tư Dĩ Hàn xới cơm, vừa ngửi được mùi cơm chín, cô nhìn tay anh, anh nấu cơm sao? Cô nắm chặt chén trong tay, không biết lần sau còn được ăn không?
– Lần này anh về vì công việc à?
– Tạm thời không có việc gì, chỉ nghỉ ngơi thôi. – Tư Dĩ Hàn bưng cơm đến phòng ăn, nói. “Ăn cơm đi”.
Du Hạ theo phía sau Tư Dĩ Hàn, cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng dưới áo sơ mi mỏng trước mặt. Tư Dĩ Hàn rất thích mặc áo sơ mi trắng hệt đam mê nó vậy.
– Ngồi đây. – Cánh tay dài kéo ghế, ý bảo Du Hạ qua đó. Du Hạ qua đến nơi mới phát hiện tư thế này khiến cô lọt vào vòng tay của Tư Dĩ Hàn. Anh cao, cánh tay anh vắt sau người, trong không khí đều là mùi hương Tư Dĩ Hàn.
Tư Dĩ Hàn đứng thẳng ngay, tạo khoảng cách, vào bếp lấy canh gà. Du Hạ là kiểu người được nuông chiều từ bé, Tư Dĩ Hàn thì rất biết chăm sóc người khác. Tư Dĩ Hàn vào rồi, cô ôm mặt mình, bây giờ có lẽ Tô Minh đã chiếm lấy cơ thể cô, còn linh hồn của cô thì đang mắc kẹt sâu bên trong, kêu thét chói tai.
Tư Dĩ Hàn này ngày càng đẹp trai, cô cũng muốn xỉu tại chỗ.
Canh gà đương quy kèm theo một phần rau xào là xong một buổi tối nhẹ bụng, dễ tiêu. Không biết là tác dụng của nước chanh hay canh gà này giúp thoải mái mà sau khi uống canh xong cô cảm thấy khoan khoái hơn. Đã khoan khoái hơn thì IQ của Du Hạ cũng trở lại. Hương vị này giống như tay nghề của dì giúp việc làm: “Dì giúp việc nấu à?”
– Chuyến bay của anh sớm hơn em mười phút. – Tư Dĩ Hàn đưa tay ra trước mặt Du Hạ, đến khi gần chạm đến thì dừng lại, bâng qươ chạm vào ly nước của Du Hạ, cầm lên. “Không kịp hầm canh gà”.
Vui quá, không phải là anh ấy làm.
– Anh thấy em ở sân bay sao?
– Em lên hot search.
– Anh xem rồi sao? Em đã bảo tổng giám đốc Tô dọn nó đi, có thể cô ấy chưa kịp làm – Tim Du Hạ đập nhanh một chút, cảm thấy Tư Dĩ Hàn có ý gì đó. Cô lấy điện thoại, mở Weibo lên, Hứa Hàng đang ở no.4 hot search.
Bài đăng hot nhất Weibo: [Có người chụp được Hứa Hàng và Summer ngồi cạnh nhau trên máy bay, hành động thân mật. Lần gần đây nhất, nam thần trẻ tuổi, đẹp trai với lượt fan hùng hậu được Summer cưng chiều – Thương Duệ, đã đảm nhận một bộ phim của Summer đã nổi tiếng. Liệu nam chính của bộ ba tình yêu 《 Giữa Mùa Hè 》 đã ấn định Hứa Hàng? ]
Góc độ trong ảnh có thể nhìn rõ mặt của Hứa Hàng. Anh ta cười nói với cô, cô thì im lặng lắng nghe. Tổng quan hình ảnh thì góc chụp vừa vặn mờ ám..
Chụp tốt như vậy sao không làm nhϊếp ảnh gia luôn đi?
– Một ngôi sao nhỏ bé vì muốn nổi tiếng mà không từ thủ đoạn.
Du Hạ chuyển tiếp một Weibo hot nhất:
[Summer: Góc chụp kiếm chuyện tốt thế? Bạn là người đó à? Óc tưởng tượng tốt vậy sao bạn không viết truyện đi?]
Du Hạ là kiểu người nể mặt người khác sao? Không hề, cô không trời không sợ đất, biệt danh của cô là Du Đỗi Đỗi(1).Khi mới bắt đầu bước vào con đường biên kịch, Du Hạ đã ghim một thần tượng ăn khách xuống vực sâu, huống chi bây giờ cô đã có địa vị.
(1) Du Đỗi Đỗi: Du Ghi Thù
– Không phải bạn trai sao? – Giọng điệu Tư Dĩ Hàn bình thản như thuận miệng hỏi. Anh ăn rất ít, nhai chậm và kĩ, uống được nửa chén canh gà đã buông muỗng.
– Làm sao có thể? Khẩu vị em không thể kém như thế – Du Hạ đối diện với Tư Dĩ Hàn, không biết qua bao lâu, ánh mắt bâng quơ của anh làm tim cô đập bình bịch. Tư Dĩ Hàn không ghen một chút nào sao? Anh lạnh lùng thế
– Em không biết, ké fame thôi”.
Hứa Hàng tính toán hay lắm, chỉ là hắn không biết Du Hạ này là một tấm thép.
Chỉ một cú thôi, nháy mắt sẽ gãy xương.
Fan Hứa Hàng bình luận:
[Fan 1: Hàng Hàng của chúng ta cũng là người bị hại, cô trút giận lên anh ấy có công bằng không? Chúng tôi tôn trọng cô, gọi một tiếng Cô thì hãy tỏ ra giống người chút đi.]
Người này không cần danh dự nữa à? Đã ké fame Du Hạ, thấy không ổn liền chụp mũ cô. Fan tràn qua mắng mỏ Du Hạ, sau khi bị bóc trần thì giả vờ đáng thương mắng cô.
Du Hạ trả lời bình luận:
[Summer V: Đầu tiên, về bảo sếp của mấy người bớt làm trò con bò lại, làm chuyện giống con người một chút. Đừng ăn vạ nữa, tu tâm tích đức đi nhé ^^]
Du Hạ trả lời rất nhanh, ngón tay trắng nõn tinh xảo lướt trên màn hình. Hàng lông mày thanh tú nhăn tít, đôi môi đỏ mọng mím lại, rõ ràng cô đang vô cùng tức giận. Mái tóc dài buông xõa sau lưng, khuôn mặt trong sáng đẹp đẽ duyên dáng dưới ánh đèn lờ mờ. Đã lâu không gặp, cô ngày càng rực rỡ.
Tư Dĩ Hàn mở điện thoại, vào Weibo, đọc nội dung bài đăng mới nhất của cô, anh quay lại trang chủ gửi tin nhắn cho quản lý Chu Đĩnh: “Dọn cái hot search kia, sẵn tiện khiến hắn ta vĩnh viễn rời khỏi giới giải trí luôn đi”.