“Đúng! Anh là đồ khốn, em đi công tác thế nào?”
Lôi Nghị cười nhẹ hỏi.
Lúc này, Ninh An mới phản ứng lại rằng mình lấy cớ đi công tác nhưng thật ra là đến tiêu hồn động chơi, cậu lập tức giật mình bò dậy, vừa chơi âʍ ɦộ vừa nói mềm như bông nói gần đây mình bận muốn chết, đến thị trưởng cũng tìm cậu bàn chuyện làm ăn.
Lôi Nghị nghe xong thì nghẹn cười nghe đĩ da^ʍ khoác lác, thổi thổi, đúng lúc bày đầu bên kia điện thoại đột nhiên truyền đến một giọng nữ nũng nịu.
“Ninh tổng, ngài còn muốn em không, người ta chờ ngài đã lâu.”
Khi nói chuyện còn có mang theo một chút lẳиɠ ɭơ.
Sắc mặt Ninh An đại biến vội vàng xua tay bảo mỹ nữ cúi đi, nhưng người phụ nữ kia lại còn dán lại đây nâng vυ' nũng nịu nói:
“Ninh tổng đang chê dáng người của em không đủ tốt sao.”
Ninh An sợ đến mức mặt trắng bệch, cậu rống lên một câu.
“Cút.”
Sau đó Ninh An vội vàng giải thích với người ở đầu bên kia, không biết có phải ảo giác hay không, tuy rằng Lôi Nghị không tức giận, nhưng giọng lại lại lạnh đi rất nhiều.
Ninh An cực kỳ chột dạ, cậu giải thích với hắn một lúc lâu, thấy người đàn ông không tức giận thì kinh hồn táng đảm cúp máy.
Sau đó Ninh An không còn tâm tư tự an ủi nữa, cậu liều mạng phỉ nhổ bản thân bây giờ làm sao vậy, không cần mỹ nữ, bị Lôi Nghị phát hiện còn cực kỳ chột dạ, quả thật không giống ninh đại thiếu gia một chút nào.
Hừ đều do tên tài xế thôi kia, chắc chắn là hắn nhϊếp hồn cậu đi rồi.
Chờ đến khi trở về nhà, đầu tiên là Ninh An đi tìm Lôi Nghị, cậu thấy hắn đang hút thuốc dưới lầu công ty, Lôi Nghị vừa ngẩng đầu lên đã thấy Ninh An, vẻ mặt đổi đổi, sau đó nở nụ cười lưu manh theo thói quen.
“Ninh tổng đã trở lại?”
“Đúng…”
Ninh An cực kỳ chột dạ, cậu chủ động dán lại gần muốn Lôi Nghị ôm một cái.
Hắn lại xua tay lùi về phía sau nói:
“Ai, đừng, đây là công ty, tôi không muốn thành nhân vật trung tâm trên báo ngày mai.”
Ninh An cắn môi sau đó không nhịn được mà nói:
“Em…Đúng thật là lần này em đi chơi…Nhưng em không chạm vào bất kỳ một ai cả…”
Nói xong, cậu lại có chút ủy khuất.
Lôi Nghị lại cười cười:
“Cậu làm gì cũng không liên quan đến tôi, tôi không quản nổi.”
Nói xong hắn còn phun một ngụm khói, dáng vẻ chẳng hề để ý một chút nào.
Ninh An nhìn thấy Lôi Nghị như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy rét run.
“Anh có ý gì…”
Lôi Nghị lắc đầu nói:
“Tôi chỉ là một tài xế, không có ý gì khác, cũng không dám có ý khác.”
“Anh!”
Ninh An cực kỳ tức giận.
“Anh…Anh…”
Kết quả một lúc lâu sau, Ninh An cũng không thể nghẹn ra câu tiếp theo, bởi vì đúng thật là Lôi Nghị nói không sai, cậu lại càng không biết nói gì, chẳng lẽ lại muốn một phó tổng như Ninh An hạ mình xuống cầu xin Lôi Nghị tha thứ, huống chi cậu cũng không làm sai gì!
Ninh An nổi giận nói:
“Được, đúng thật là anh không quản được tôi, dù tôi đi ȶᏂασ bao nhiêu cô gái cũng không liên quan đến anh.”
Lôi Nghị kéo kéo khóe miệng.
“Cậu có ȶᏂασ đàn bà toàn thế giới này thì cũng là do cậu có bản lĩnh.”
Nói xong hắn dập tắt thuốc lá rồi quay đầu đi.
Ninh An quả thật bị chọc điên rồi, muốn gọi Lôi Nghị lại, nhưng cậu lại không vứt mặt mũi đi được, nên lại tức đến dậm chân đứng lại chỗ.