Những lúc như thế, Chu Vũ Thần chỉ mỉm cười, không trả lời, đầu tựa vào vai Cảnh Nghi. Cậu ước gì khoảnh khắc này sẽ vĩnh viên dừng lại tại đây. Nhà họ Chu thì sao chứ, người thừa kế tập đoàn dưới một người mà trên vạn người thì sao chứ. Cậu không hạnh phúc. Cậu có thể phản kháng lại, từ nhỏ cậu đã khao khát tình yêu của mẹ. Tuy mẹ đánh đập cậu dã man nhưng mỗi khi tỉnh, mẹ lại ôm cậu vào lòng, hôn lên những vết thương cả cũ cả mới trên người cậu, rồi rơi nước mắt. Bà ấy xin lỗi cậu rất nhiều, nói đó chỉ là những hành động khi say, bà ấy không hề muốn thế, hãy tha thứ cho bà ấy. Cậu yêu mẹ, cậu chấp nhận hết tất thảy cho đến một lần. Bà ta mặc cho cậu một bộ quần áo mới do tự tay mình mua, dắt cậu đi chơi những trò chơi mà mọi đứa trẻ khác đều ao ước. Ngày hôm đó, trời nắng nhẹ, không khí dịu mát sau mưa, bà trang điểm nhã nhặn, mặc trên mình một chiếc váy màu trắng. Cậu chưa từng thấy mẹ mình dịu dàng như thế, mỗi một phút giây ngày hôm đó trôi qua đối với cậu nhưn một thời khắc trộm được. Cậu vui lắm, có lẽ ông trời đã lắng nghe lời ước nguyện của cậu, cho cậu chút hơi ấm của một gia đình.
Một đứa bé 5 tuổi nào có thể hiểu được một người mẹ như thế sẽ không bao giờ quay đầu nhìn lại, những ước mơ đó thật nực cười, không bao giờ có thể thực hiện được. Nhưng Chu Vũ Thần năm 5 tuổi đã thực sự chỉ có một khao khát nho nhỏ như vậy. Trời dần tối, mẹ cậu mua cho cậu một cây kẹo hồ lô rồi dắt cậu đi về. Mẹ nhẹ nhàng bế cậu lên ban công tầng 3 ngắm nhìn thành phố dần chìm vào bóng tối.
- Chu Vũ Thần, con nhìn kìa.
Cậu nhìn theo hướng tay mẹ chỉ, nhìn những đàn chim di cư tránh rét chuẩn bị khi đông về.
- Con biết vì sao chim di cư thời gian sống rất ngắn nhưng nó luôn miệt mài bay cả quãng đường dài mỗi mùa đông không. Có thể vì nó mong muốn bên gia đình, nó tìm được niềm vui khi sống, nó khao khát được sống
Chu Vũ Thần tròn xoe mắt nhìn mẹ, cậu không hiểu vì sao mẹ lại nói với mình những điều đó, nó quá lạ lẫm với cậu. Nhưng chỉ cần mẹ nguyện ý nói nhiều thêm với mình một câu, cậu cũng sẽ lắng nghe mẹ nói.
- Vũ Thần này, ai nhìn vào cuộc đời mẹ cũng thấy mẹ có tất cả. Mẹ là tiểu thư một gia tộc danh giá, lớn lên xinh đẹp, mối tình đầu của mẹ ưu nhã, tài giỏi. Chồng mẹ là người đàn ông vạn người ao ước. Nhưng Vũ Thần à, mẹ không hạnh phúc, mẹ không được lựa chọn cuộc đời mà mình mong muốn. Mẹ ước làm một con chim di cư được thoải mái làm sống cuộc đời của mình. Thế mà, nhìn lại hóa ra mẹ chỉ là một con chim cảnh nhốt trong cái l*иg chật hẹp.