Tại Sao Tra Công Còn Chưa Ngược Tôi?

Chương 55

Edit: Cas

Beta: Chloe

**

Buổi sáng Ân Lâm Sơ tỉnh rất sớm, trên người là chăn mới, dưới thân là ga trải giường mới.

Nếu cậu không cực lực ngăn cản Hoắc Kiệu, cái giường này cũng sẽ bị thay mới mất.

Chăn mới trông rất giống chiếc trước, màu xám khói, bề mặt có lớp nhung mỏng, sờ lên rất mềm mại dễ chịu.

Nhưng những món đồ mới tinh dù đã được giặt giũ cẩn thận, thì vẫn sẽ có một mùi đặc trưng,

nhìn thì giống nhau nhưng thực tế khi sử dụng lại có cảm giác rất khác biệt.

Ân Lâm Sơ cũng không phải kiểu người sẽ nhớ nhung đồ cũ, cũng sẽ không cảm thấy khó chịu vì một chiếc chăn mới, nhưng nếu so sánh, môi trường quen thuộc vẫn sẽ làm người ta cảm thấy an tâm.

Bị những mùi lạ vây quanh, cậu vô thức tìm kiếm những mùi quen thuộc, nhìn về phía Hoắc Kiệu đang nhắm mắt nằm bên cạnh.

Hai người cách nhau rất gần, tay Hoắc Kiệu nhẹ nhàng đặt trên người cậu, không nặng lắm.

Chỉ cần khẽ động đầu, chóp mũi cậu có thể đυ.ng vào cằm Hoắc Kiệu.

Ân Lâm Sơ ngửi cằm hắn, là mùi sữa tắm thoang thoảng quen thuộc — bọn họ dùng chung một loại sữa tắm và dầu gội, mùi trên người gần như không có sự khác biệt, nhưng Hoắc Kiệu nói, hắn có thể ngửi ra hương vị đặc biệt trên người Ân Lâm Sơ từ mùi sữa tắm.

Không đúng, sao Hoắc Kiệu ngửi được mà cậu lại không?

Ân Lâm Sơ không tin, tiếp tục ngửi nhẹ quanh cổ hắn, dần dần dường như cũng có thể hiểu sao Hoắc Kiệu lại nói vậy.

Hơi thở cứ vờn quanh nơi cần cổ mẫn cảm nhất, rất nhẹ nhưng khó thể làm ngơ.

Khóe miệng vốn đang mím chặt trong khi ngủ chợt khẽ động, mí mắt đột nhiên mở ra, ánh sáng bị rèm cửa che lại, không biết đã mấy giờ, đồng hồ báo thức vẫn chưa kêu.

Giọng Hoắc Kiệu khàn khàn: "Dậy rồi à? Đang làm gì vậy?"

Ân Lâm Sơ giữ nguyên tư thế, không tránh đi vì hắn tỉnh lại, giống như những gì cậu đang làm không có gì sai, không cần kiêng dè.

Cậu nói thật: "Ngửi mùi của anh."

Yết hầu Hoắc Kiệu khẽ lăn: "Có ngửi thấy gì không?"

"Có ngửi thấy. Không biết miêu tả thế nào, không thể kể ra, nhưng thật sự là mùi hương của anh."

Ân Lâm Sơ ngửi thấy mùi khác xen lẫn bên trong mùi thơm thoang thoảng.

Có thể khẳng định là, nó phát ra cùng với nhiệt độ ấm áp của cơ thế.

Cảm giác được nhiệt độ cơ thể đang có xu hướng tăng cao, Hoắc Kiệu rút tay Ân Lâm Sơ lại, ngồi dậy chui ra khỏi chăn mỏng: "Hôm nay chúng ta chuẩn bị khởi hành tới Tinh hệ Lacogama, 8 giờ rưỡi phải tập hợp, chúng ta dậy thôi."

"Được."

Chờ mong môi trường mới, Ân Lâm Sơ nhanh nhẹn thay đồng phục Hoắc Kiệu chuẩn bị cho cậu, cùng Hoắc Kiệu đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Họ sẽ rời đi trên phi thuyền lúc 9 giờ sáng, theo lời Hoắc Kiệu, họ không phải là những người duy nhất đi mà còn có những người khác.

Tọa độ Tinh hệ Lacogama khá hẻo lánh, nhưng lại là một trạm trung gian vô cùng quan trọng.

Nếu có chiến tranh ở biên giới, vận chuyển tiền tuyến và vật tư đều phải đi qua đó.

Sau vài năm khảo sát, hành tinh nhìn bề ngoài như bị bỏ hoang lại chứa nguồn năng lượng khổng lồ, nhưng khoảng cách quá xa dẫn đến chi phí khai thác quá lớn, tại thời điểm không thiếu năng lượng, Tinh hệ Lacogama bị coi là nguồn tài nguyên dự trữ quan trọng và được tạm gác, quân đồn trú canh phòng, bảo vệ chặt chẽ.

Do vị trí địa lý đặc thù, Tinh hệ Lacogama cũng lọt vào tầm ngắm của nhiều ánh mắt thèm muốn, quyền sở hữu đã nhiều lần đổi chủ, nó mới thuộc về quốc gia nơi Ân Lâm Sơ sống hơn mười năm trước.

Đến Tinh hệ Lacogama có xác suất đối mặt với nguy hiểm nhất định, nhưng phần lớn thời gian là an toàn.

Đóng quân ba năm bình yên trở về, tốc độ thăng cấp sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Hoắc Kiệu vẫn luôn nhớ rõ những gì Ân Lâm Sơ từng nói, bây giờ đạt được chức nguyên soái quả thật rất khó khăn, chỉ có thể nỗ lực đạt hàm thiếu tướng.

Đi theo Hoắc Kiệu đến bến cảng, nhân viên tuỳ tùng mang hành lý lên phi thuyền, chờ một lát ở bãi đất trống phía trước phi thuyền, những người cùng đi lần này đều có mặt.

Có mười sáu người bao gồm cả Hoắc Kiệu, hình như Hoắc Kiệu là người dẫn đầu cả đoàn, sắp xếp Ân Lâm Sơ và Đổng Nhuận Ngôn đứng bên cạnh đội ngũ, sau đó đứng phía trước nói mấy câu.

Tai Ân Lâm Sơ nghe Hoắc Kiệu nói mấy thứ chẳng liên quan gì đến cậu, ánh mắt lại quét qua đám người, không ngạc nhiên khi nhìn thấy vài khuôn mặt quen thuộc.

Lý Cải xuất hiện hôm qua ở trong đội ngũ, Đái Thư cũng có mặt.

Còn có một người đàn ông đứng hàng đầu, tư thế vô cùng tiêu chuẩn, Ân Lâm Sơ chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của anh ta, có thể cảm giác được ánh mắt của anh ta luôn dán chặt vào Hoắc Kiệu, không chớp mắt.

Hình như Ân Lâm Sơ biết tên anh ta, gọi là.....Trần Khang Húc.

[Anh ta và chồng cậu quen nhau từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, mỗi giây mỗi phút đều có hình bóng của nhau. Những tưởng tình bạn này sẽ trường tồn mãi mãi, nhưng thời gian thay đổi, tình cảm trong lòng cũng theo đó mà lặng lẽ đổi thay.]

Cơ hội mới!

Ánh mắt Ân Lâm Sơ hừng hực, đây chẳng phải là thanh mai trúc mã sao! Từ nhỏ đến lớn đều ở bên nhau, cùng vào học viện quân sự, sau khi ra trường trở thành đồng đội, có tình cảm sâu nặng hơn mười năm, bất luận thế nào cũng có thể hơn người khác!

Ờ, cậu chính là đang nói đến bông hồng đỏ bị ném ra ngoài cửa sổ kia.

Ân Lâm Sơ từng gặp Trần Khang Húc lúc mới kết hôn với Hoắc Kiệu, anh ta thường xuyên đưa đón Hoắc Kiệu, ngay cả đêm Ân Lâm Sơ bị đưa đến bệnh viện, anh ta cũng là người lái xe.

Bảng nhắc nhở trước đây chưa bao giờ thay đổi khi anh ta xuất hiện, lại đột nhiên xuất hiện lúc này.

Ân Lâm Sơ có thể đoán đại khái rằng, thế giới này sẽ tương ứng với một cốt truyện nhất định tại một thời điểm nhất định theo bối cảnh, bảng nhắc nhở chỉ có thể hoạt động máy móc, nhưng không thể kiểm soát được diễn biến tiếp theo.

Dựa theo kinh nghiệm trước đây, ngay cả khi các nhân vật tại hiện trường đã thay đổi rất nhiều, bảng nhắc nhở chỉ có thể hiện ra nội dung có sẵn.

Không giúp được gì cả, đúng là đồ vô dụng.

Một ánh mắt ác độc không thể phớt lờ đến từ chỗ Đái Thư, Ân Lâm Sơ lựa chọn làm ngơ, tự nhiên thu lại ánh mắt của mình, đứng thẳng.

"Người thứ ba từ trái sang hàng thứ hai, nhìn đông nhìn tây cái gì?"

Giọng nói nghiêm khắc của Hoắc Kiệu truyền đến, tầm mắt kia biến mất, theo sau là giọng nói đè nén của Đái Thư: "Báo cáo, xin lỗi."

Ân Lâm Sơ bắt đầu lo hộ cho vị trúc mã kia.

Với tính cách của Hoắc Kiệu, người đã đưa đến cửa hắn còn có thể ném văng ra ngoài, giống như hoàn toàn không thể ngầm hiểu mấy loại tình cảm mịt mờ, nếu trúc mã hiểu điểm này, tình cảm còn chưa nảy mầm sẽ bị bóp chết từ trong trứng nước.

Một thứ chưa bao giờ thay đổi đột nhiên chuyển biến, ít nhiều đều sẽ làm người ta khó chấp nhận.

Ân Lâm Sơ cho rằng lý thuyết chỉ là lý thuyết, tình bạn chuyển thành tình yêu cần có sự tham gia của cả hai bên, nếu chỉ một bên nhận thấy sự thay đổi tâm trạng mà bên kia thì không, một khi tình cảm bại lộ, nó sẽ chỉ khiến cả hai rơi vào một tình huống còn gượng gạo hơn.

Sau khi mệnh lệnh lên tàu vũ trụ được ban ra, cả đội bắt đầu theo thứ tự tiến vào khoang thuyền, Hoắc Kiệu đến cạnh Ân Lâm Sơ, sóng vai đi với cậu, như thể hắn chỉ đang đi theo sau đội.

Ân Lâm Sơ không quan tâm những người khác thế nào, đi theo Hoắc Kiệu tìm một chỗ ngồi xuống, nghe Hoắc Kiệu nhẹ giọng nói cho cậu tình hình cơ bản của trạm Tinh hệ Lacogama.

Dưới sự sắp xếp có chủ ý của Hoắc Kiệu, chỗ ngồi của bọn họ đều cách một khoảng với những người khác, chỉ có Đổng Nhuận Ngôn ngồi cùng bọn họ —- là do Ân Lâm Sơ yêu cầu quyết liệt mới có được.

Giọng kể của Hoắc Kiệu nghe rất thú vị, Ân Lâm Sơ chăm chú nhìn hắn, nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng đặt ra vài câu hỏi dựa trên những gì hắn nói, không khí vô cùng hài hoà.

Tầm mắt đầy chướng khí kia lại lần nữa hướng tới đầu Ân Lâm Sơ.

Ân Lâm Sơ vừa mới ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lẹm của Hoắc Kiệu đã chém tới người ngồi gần bọn họ nhất, Lý Cải, Lý Cải nhanh chóng nhận lệnh, vội vã đi giải quyết.

Ngồi xuống đối diện Đái Thư, Lý Cải khụ một tiếng: "Ờ...., hai chúng ta tán gẫu chút đi?"

"Cút."

Đái Thư dứt khoát phun ra một chữ.

Nếu không phải không thể rút đơn đã duyệt, không có lý do đặc biệt mà không đến làm việc sẽ bị coi như quân đào ngũ mà xử lí, hôm nay Đái Thư tuyệt đối sẽ không đến đây! Lúc viết đơn là khi y vừa gặp Hoắc Kiệu, biết hắn xin chuyển sang một tinh cầu khác, đầu óc nóng lên nộp đơn, bây giờ Đái Thư chỉ hận không thể quay ngược thời gian, quay lại chém chết cái tên cầm đơn đi xin duyệt đó!

"Hừ! Chuyện qua cũng đã qua rồi, đàn ông, phải biết nắm được buông được."

Lý Cải biết y ghi hận chuyện hôm qua, nhưng đó cũng là do y tự gieo gió gặt bão.

Không biết tự lượng sức mình đi trêu chọc Hoắc Kiệu, này chẳng phải tự đi tìm chết sao.

Nhưng mấy lời này Lý Cải thức thời không nói ra miệng.

"Tôi sẽ không bao giờ quên ánh mắt cậu ta nhìn tôi." Đái Thư hung hăng cắn răng, nhìn chằm chằm về phía Ân Lâm Sơ, "Cậu ta nhìn tôi như đang xem xiếc khỉ."

"Tự tin lên," Lý Cải tri kỷ an ủi, "Cậu là con khỉ lắm tài."

Lý Cải mang vành mắt đen sì quay lại chỗ ngồi, Ân Lâm Sơ nhìn anh ta, cảm thấy buồn cười, khóe miệng không tài nào hạ xuống.

Ban đầu Lý Cải cho rằng Ân Lâm Sơ tính tình tốt, nhưng bây giờ chỉ thấy rằng có lẽ cậu đơn giản là thích cười.

Không thì sao? Muốn anh ta thừa nhận là Ân Lâm Sơ đang cười nhạo anh ta sao?

"Nghiêm túc đi, không cho cười."

Lý Cải nghiêm mặt nói.

Ân Lâm Sơ nghe anh ta nói vào tai này ra tai kia, nụ cười không thay đổi.

Hoắc Kiệu lườm anh ta một cái, giọng Lý Cải nhỏ hẳn: "Ít nhất thì đừng có cười ra tiếng."

Ân Lâm Sơ cười thành tiếng.

Tên này chưa bị đánh chết đúng là do mạng lớn.

Trong suốt hành trình tiếp theo không có tầm mắt quấy nhiễu, cái này phải cảm ơn Lý Cải kéo giá trị thù hận.

Khi đến Tinh hệ Lacogama đã là mười ngày sau, Ân Lâm Sơ chỉ chăm chăm đi theo Hoắc Kiệu, mọi việc đều do hắn sắp xếp, quan trọng nhất là bản thân Hoắc Kiệu, cậu chỉ cần chú ý Hoắc Kiệu là được.

Sau khi xuống tàu, Ân Lâm Sơ phát hiện Đổng Nhuận Ngôn hình như hơi lo lắng, bèn nhỏ giọng hỏi xem anh ta có sao không.

Đổng Nhuận Ngôn cúi đầu, dùng nói bằng giọng chỉ hai người có thể nghe thấy: "Đại thiếu gia, thân phận của chúng ta, không có vấn đề gì chứ?"

"Anh chỉ cần không gọi tôi là đại thiếu gia trước mặt người khác, là sẽ không có vấn đề gì."

Ân Lâm Sơ vỗ vai anh ta trấn an, "Anh phải nhớ kỹ, thân phận của anh đã được chính thức phê chuẩn, cứ yên tâm."

Đổng Nhuận Ngôn không được an ủi: "Nhưng tôi thực sự không biết chuyên gia dinh dưỡng nên làm gì!"

"Tôi tin anh. Bằng sự thông minh tài trí của anh, nhất định anh sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Nhiệm vụ kia khó khăn như vậy anh còn làm xong được, huống chi là cái này."

Ân Lâm Sơ cổ vũ.

Đại thiếu gia nói có lý, Đổng Nhuận Ngôn miễn cưỡng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Anh ta đến bắt cóc còn từng làm qua, huống chi là một chuyên gia dinh dưỡng.

Mà ngay cả khi không thể làm một chuyên gia dinh dưỡng tốt cũng sẽ không bị tống vào tù.

Đổng Nhuận Ngôn ôm mặt, anh ta thế mà phải lưu lạc đến nông nỗi phải dùng loại lý do này tự an ủi mình.

"Đại thiếu gia, ngài cũng giống tôi sao?" Đổng Nhuận Ngôn nhớ tới chuyện Ân Lâm Sơ vẫn chưa nói, cậu dùng thân phận gì phận gia nhập đội ngũ.

"Tôi và anh không giống nhau."

Ân Lâm Sơ đưa chứng minh thân phận ra, cười nói: "Tôi là chuyên gia nông nghiệp đi kèm, từ nay về sau tôi sẽ phụ trách ruộng rau ở đây."

Trồng rau cũng giống như trồng hoa đúng chứ? Nếu không trồng ra thứ ăn được, làm xanh đất trống đồi trọc cũng không tệ lắm.

Ân Lâm Sơ rất hài lòng với thân phận này, quả nhiên vẫn là Hoắc Kiệu hiểu cậu.