Edit: Cas
Beta: Chloe
**
Giả vờ ngủ không nổi nữa, Hoắc Kiệu trợn mắt, trực tiếp hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Ân Lâm Sơ thấy hắn còn chưa ngủ, nghiêng người nằm đối mặt với hắn, kể chuyện của Bộ trưởng Hướng, Ân Thần Hiên cùng Cao Ngọc Lê trong khoảng thời gian này cho Hoắc Kiệu nghe.
Hoắc Kiệu im lặng không nói, chăm chú nhìn Ân Lâm Sơ, hai mắt tràn đầy trầm tư, Ân Lâm Sơ săn sóc hỏi: "Có phải là rất khó tưởng tượng đúng không? Lúc tôi mới biết chuyện, trong đầu toàn là hỏi chấm."
"Cho nên," Hoắc Kiệu cuối cùng cũng mở miệng, "Em thường xuyên gặp mặt Triển Bồng Kiệt?"
Ân Lâm Sơ hơi giật mình: "Đây là trọng điểm hả? Trọng điểm không phải là Bộ trưởng Hướng và mẹ kế của tôi có khả năng ở bên nhau à?"
"Đối với tôi đó mới là trọng điểm."
Hoắc Kiệu vô cùng thẳng thắn, "Ân phu nhân ở cùng ai là quyền tự do của bà ấy, không liên quan gì đến tôi. Em gặp người khác ở bên ngoài, một lần tôi cũng không hay biết."
Vì tin tưởng, Hoắc Kiệu sẽ không cố ý theo dõi, Ân Lâm Sơ cũng sẽ không cho phép mình luôn bị giám sát - dù sao thì cậu cũng có không ít bí mật nhỏ không thể cho ai biết.
Giọng nói của Hoắc Kiệu mang theo chút cảm xúc mà Ân Lâm Sơ khó có thể phân biệt, nhưng trực giác mách bảo rằng cậu không thích thứ cảm xúc này.
Ân Lâm Sơ cảm thấy cậu nên nói gì đó để thay đổi bầu không khí bế tắc, suy nghĩ một lúc rồi vội nói: "Không sao, tôi cũng không biết anh gặp ai bên ngoài, xảy ra chuyện gì, tôi hoàn toàn không để ý."
"Tôi hy vọng em để ý."
Giọng Hoắc Kiệu nghiêm túc.
Thì ra là thế! Ân Lâm Sơ lập tức hiểu ra, khó trách lúc trước hai lần nhắc tới vấn đề này, câu trả lời của cậu đều không làm Hoắc Kiệu hài lòng, hoá ra thứ hắn muốn là cái này.
Cái này quá đơn giản, Ân Lâm Sơ không chút nghĩ ngợi há miệng nói: "Sau này tôi sẽ để ý."
Hoắc Kiệu nhất thời không nói nên lời, giơ cánh tay về phía cậu, Ân Lâm Sơ nhanh nhẹn nhích lại gần hắn, tiện thể quan sát vẻ mặt hắn, xem hắn đã hài lòng chưa.
Mọi cảm xúc dâng trào đều bị động tác kia dập tắt, chỉ còn lại sự bất lực.
Người này là tập hợp của những mâu thuẫn, tuy rằng rõ ràng không có tình cảm, nhưng vẫn có thể cảm giác được cậu đối xử với hắn không giống người khác.
Hoắc Kiệu biết hắn đang ở vị trí đặc biệt trong lòng Ân Lâm Sơ, nhưng hắn muốn đặc biệt hơn nữa, tốt nhất là không ai sánh bằng, càng không thể thay thế.
Đôi mắt đang nhìn thẳng hắn kia lại khiến hắn cảm thấy ý nghĩ vừa rồi là gánh nặng đường xa.
Hoắc Kiệu cười cười, ôm Ân Lâm Sơ: "Ngủ đi."
Ân Lâm Sơ yếu ớt giãy giụa: "Tôi còn một câu hỏi..."
Mặt hai người cách nhau rất gần, Hoắc Kiệu hơi nhướng người lên trước, hôn môi cậu chặn lại câu hỏi: "Nếu là chuyện mẹ kế lấy chồng, đừng hỏi, tôi cũng không biết."
**
Sau khi lên kế hoạch và liên lạc trong một khoảng thời gian, Ân Lâm Sơ cuối cùng cũng nắm được đường dây của một phi thuyền buôn lậu, tìm hiểu việc triển khai lực lượng bảo vệ cảng gần đây qua Hoắc Kiệu, một ngày sau là thời điểm an ninh lỏng lẻo nhất.
Muốn tiễn Thương Việt đi càng sớm càng tốt, cơ hội lần này nhất định không thể bỏ lỡ.
Tuy nhiên, loại phi thuyền này thường là đen ăn đen, mưu tài hại mệnh cũng không ai truy cứu.
Thương Việt có thể trốn thoát thuận lợi hay không, còn phải xem vận may của gã thế nào.
Đổng Nhuận Ngôn không biết mình học những thủ đoạn xấu xa này từ đâu, thân là quản gia chuyên nghiệp, khả năng chấp hành siêu cấp là phẩm chất cơ bản của anh.
Để không ai phải vào tù, anh phải hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này một cách hoàn hảo, tuyệt đối không phụ kỳ vọng của Đại thiếu gia.
Đối với chuyện này, Ân Lâm Sơ tỏ vẻ vô cùng vui mừng, một ngày nào đó Đổng Nhuận Ngôn nhất định có thể đuổi kịp những trợ thủ đắc lực năm đó của cậu—-
Đợi đã, hình như anh ta chỉ là một quản gia!
Làm xong vụ này, nên thu tay lại.
Ân Lâm Sơ nhìn Đổng Nhuận Ngôn ra cửa, thả lỏng dựa lưng vào ghế.
Những bông hoa trong vườn đã mọc cao trở lại.
Sau khi được Đổng Nhuận Ngôn liên lạc, Thương Việt nửa tin nửa ngờ xuất hiện, gặp gã, Đổng Nhuận Ngôn không nói gì thêm, trực tiếp bảo gã lên xe, chờ Thương Việt an vị ở ghế phụ lái liền ném cho gã một cái túi.
Thương Việt không vội mở ra, rút
kinh nghiệm lần trước, dọc đường vẫn giữ bình tĩnh quan sát tình hình.
Đổng Nhuận Ngôn không mở miệng, đôi môi như dán chặt vào nhau.
Nhìn thấy cảng, Đổng Nhuận Ngôn dừng xe, tháo dây an toàn rồi xuống xe, Thương Việt lập tức theo sau, cảnh giác quan sát xung quanh đề phòng phục kích.
Thương Việt rất rõ ràng về tình hình trước mắt, gã không có bằng chứng xác thực, nhưng những gì gã biết sẽ luôn luôn là cái gai trong lòng hai kẻ chủ mưu của vụ bắt cóc.
Không ai sẽ không nghĩ tới chuyện diệt trừ hậu hoạ, thả gã đi chắc chắn không phải là lựa chọn tối ưu nhất.
Người phía sau vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt tràn đầy cảnh giác cùng nghi hoặc, ánh mắt sắc bén.
Cho dù Đổng Nhuận Ngôn cố giữ bình tĩnh như thế nào, nói không căng thẳng là nói dối.
Trong lòng cả hai người đều đề phòng lẫn nhau, vẫn duy trì một loại khoảng cách vi diệu cho đến khi đến gần phi thuyền.
Thuyền trưởng cao lớn thô kệch thấy có người tới gần, nhảy xuống cầu thang, ba năm người khác xúm lại, trong đó có hai người cầm vũ khí trên tay.
Cảnh giác trong lòng Thương Việt đạt tới đỉnh điểm, hai chân căng thẳng, chỉ cần có người có động tác kì lạ, gã sẽ lập tức xoay người bỏ chạy.
Đổng Nhuận Ngôn cùng thuyền trưởng nói chuyện vài câu xác nhận thân phận, thuyền trưởng sốt ruột nói: "Sao bây giờ mới đến, muộn thêm một phút nữa thì đã rời cảng rồi."
Không để ý đến hắn ta phàn nàn, Đổng Nhuận Ngôn đưa cho hắn một tấm thẻ: "Đây là số tiền đã thỏa thuận, không có mật khẩu, chỉ cần có một điểm đổi tiền gần đó, anh có thể đổi lấy tiền mặt mọi lúc mọi nơi."
Đội trưởng vẫy vẫy tay biểu thị đã biết, xoay người định rời đi, nhưng lại bị Đổng Nhuận Ngôn gọi lại.
Dùng ánh mắt có chút phức tạp liếc nhìn Thương Việt một cái, Đổng Nhuận Ngôn ghé vào tai thuyền trưởng nói mấy câu, ngay sau đó Thương Việt liền thấy thuyền trưởng cau mày trừng mắt nhìn về phía gã, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc cùng kinh ngạc.
Bọn họ nói cái gì?
Thương Việt cố gắng hít sâu một hơi, những người xung quanh đã bắt đầu giục gã lên phi thuyền.
Gã lên phi thuyền, xuyên qua cửa sổ ở mạn tàu nhìn chằm chằm bóng người lẻ loi đứng ở cảng, trong lòng dần dần trở nên kiên định.
Sau lưng truyền đến âm thanh kì lạ, trong mắt Thương Việt loé một tia hàn quang, quay người giơ tay lên đỡ.
Cơn đau nhói khiến máu trong người Thương Việt sôi trào, giật lấy con dao trong tay kẻ tấn công, giận dữ dùng một chân đá hắn ra ngoài.
Tên đó: "Đừng, đừng gϊếŧ tôi! Tôi chỉ muốn một ít tiền thôi!"
Trên chiếc thuyền buôn lậu này không có lấy một kẻ tốt, đều là tội phạm đang lẩn trốn, Thương Việt hiểu rằng gã đang bị coi thành một quả hồng mềm.
Ánh mắt hung ác quét một vòng, dừng lại trên người thuyền trưởng, đại hán sắc mặt đại biến, quát lớn: "Tao chưa nói với mày là trên thuyền của tao không được phép làm bậy à! Bọn bay đâu, mau ném tên này ra ngoài!"
Kẻ tập kích bị ném ra khỏi phi thuyền đang bay một cách không thương tiếc, Thương Việt không hề thương hại.
Bất chấp vết thương trên tay đang rỉ máu, gã mở túi đồ mà Đổng Nhuận Ngôn ném cho.
Bên trong có hai bộ quần áo, đồ hộp và các nhu yếu phẩm, còn có một khẩu súng để phòng thân, chỉ duy nhất không có tiền.
"Chết tiệt!" Ném thứ cuối cùng trong tay xuống đất, Thương Việt cảm thấy sắp bùng nổ, sắp xếp cho gã chạy nhưng mà một cắc phí tổn cũng không cho!
Thuyền trưởng ở một bên nhìn rõ ràng, những gì người kia nói trước khi đi có thể là sự thật.
Người nọ nói: "Đừng nghĩ gã còn trẻ, thực ra lại vô cùng tàn nhẫn, gϊếŧ người phóng hỏa chưa có chuyện ác nào không làm. Biết vụ Tiêu Ức Cẩm bị bắt cóc hai lần liên tiếp không? Đều là gã ta làm. Chủ nhân của tôi bị uy hϊếp, liền để tôi sắp xếp cho gã rời đi càng xa càng tốt. Nhớ đừng chọc tức gã, lúc gã điên lên thì việc gì cũng làm ra được. Tới nơi, cho gã ra khỏi phi thuyền là anh hết trách nhiệm."
Sẵn sàng chi rất nhiều tiền để tiễn đi mối uy hϊếp rình rập, chuyện này khả năng cao là thật.
Vì tên kia không có gì có giá trị trên người, thuyền trưởng cũng đã nhận tiền, không cần phải tự làm khó mình.
Cùng lắm thì dọc đường khách sáo một chút, đến lúc đó chỉ cần tìm chỗ đuổi ra ngoài, không gây gổ ra chuyện vẫn tốt hơn.
Thương Việt nghẹn một bụng lửa giận, buồn bực ngồi xuống ghế, lấy ra lọ thuốc mỡ từ trong túi.
Lau hai lần, ánh mắt gã dừng trên hộp thuốc, lông mày nhíu lại, động tác bôi thuốc trở nên thô bạo.
Một ngày nào đó, gã sẽ cho tên kia đẹp mặt!
**
Đây là lần thứ hai Ân Lâm Sơ thấy Hoắc gia đông đúc kín người —-- lần đầu tiên là đám cưới của cậu và Hoắc Kiệu, lần này là sinh nhật Hoắc Học Cần.
Trong tầm mắt cậu có thể quan sát được, không một nơi nào yên tĩnh, không chỉ có vợ chồng Hoắc Học Cần ở đây mà còn có Hoắc Kiệu cùng Hoắc Yểu.
Đứng ngoài quan sát hồi lâu, Ân Lâm Sơ phải thừa nhận rằng Hoắc Yểu rất giỏi giả vờ trước mặt người ngoài.
Điều này không xấu, vì cô đã để ý đến hình tượng của mình trước mặt người ngoài.
Cô không chỉ chào hỏi người lớn có mặt bằng giọng nói ngọt nhẹ, mà còn tốt bụng dịu dàng với bọn trẻ, một lúc sau, một vài đứa trẻ đã vây quanh cô, muốn chị gái xinh đẹp đi chơi với chúng.
Ân Lâm Sơ thu lại tầm mắt, tìm kiếm bóng dáng của Hoắc Kiệu trong đám người, rất nhanh đã thấy.
Nhưng bên cạnh hắn còn có một người khác, là Thẩm Ngọc Trạch đã lâu không gặp.
Bảng nhắc nhở không có gì thay đổi, Ân Lâm Sơ không còn nhiệt tình với điểm thưởng như lúc đầu, dù sao đã trải qua quá nhiều thất vọng, không thể không bước vào giai đoạn kiệt quệ.
Có lẽ bởi vì bảng nhắc nhở đã thất vọng với hành vi của Hoắc Kiệu quá lâu, không thèm phản ứng gì, Ân Lâm Sơ cũng không biết cậu có nên đến đó không, nếu họ thực sự có khả năng phát triển, bây giờ ra đó làm bóng đèn cũng không tốt lắm.
Đang do dự, giọng nói của một đứa trẻ vang lên.
"Cháu biết chú."
Đứa trẻ nói.
Ân Lâm Sơ theo tiếng nhìn lại, thấy một đứa trẻ mũm mĩm đang ngồi cách đó không xa, hai tay ôm chặt một con thú bông, giống như sợ những đứa trẻ xa lạ xung quanh sẽ cướp đi.
Ân Lâm Sơ chỉ chỉ chính mình: "Cháu nói chuyện với chú?"
Đứa trẻ gật đầu, Ân Lâm Sơ mỉm cười đi tới, cúi xuống bên cạnh nó: "Vậy chú là ai nhỉ?"
"Chú là người cưới chú Hoắc Kiệu."
Đứa trẻ nói, nhận ra Ân Lâm Sơ đang nhìn con mèo bông trong tay nhóc, liền giơ nó lên: "Đây là bạn tốt của cháu, nó có đuôi dài, thân tròn đầu tròn, cháu thích mèo nhất!"
"Rất đáng yêu."
Ân Lâm Sơ không tiếc lời khen ngợi.
Đứa trẻ ngượng ngùng cười một lúc, hỏi: "Vậy chú thích nhất con gì?"
Khoé miệng Ân Lâm Sơ nhếch lên: "Cháu đoán xem."
Đôi mắt tròn xoe của đứa trẻ càng mở to, tiếp tục nhắc đến một số loài động vật mà nhóc biết, nhưng đều bị Ân Lâm Sơ phủ nhận, nhanh chóng cạn kiệt từ ngữ.
Nói ra một loài động vật cuối cùng, Ân Lâm Sơ vẫn lắc đầu.
Đứa trẻ nóng nảy ngồi không yên, di di mông trên ghế, nhìn xung quanh, định tìm kiếm sự giúp đỡ.
"Nếu cháu không đoán được, chú nói cho."
Ân Lâm Sơ hờ hững đùa cậu nhóc.
"Không, cháu sắp đoán ra rồi."
Biên độ lắc đầu của đứa trẻ ngày càng lớn, đột nhiên hai mắt sáng lên: "Con vật yêu thích của chú là chú Hoắc!"
Ân Lâm Sơ không nhịn được cười ra tiếng: "Không thể nói như vậy."
"Sao lại không, tôi không phải động vật sao?" Thanh âm Hoắc Kiệu từ phía sau vang lên.