- -----------------------------------------------------------------------
Hoắc Kiệu ôm Ân Lâm Sơ ra ngoài cửa, bấm bấm gì đó trên điện thoại, rất nhanh đã liên lạc được: "Đi rồi sao?"
"Chưa đi xa, tao trở lại ngay đây."
Người ở đầu dây bên kia đáp lại.
"Ừ, phiền mày."
"Hai chúng ta sao lại nói phiền được, tới ngay đây."
Người ở đầu kia điện thoại và Hoắc Kiệu có lẽ vô cùng thân thiết, làm Ân Lâm Sơ cảm giác, Hoắc Kiệu yêu cầu gì anh ta đều sẽ đáp ứng.
Hoắc Kiệu bế Ân Lâm Sơ xuống lầu mà mặt không đỏ thở không gấp, chỉ nghe âm thanh đúng là không đoán ra hắn đang khiêng thêm một người.
Dời sự chú ý từ đoạn hội thoại súc tích hiệu quả kia đến tư thế của hai người, Ân Lâm Sơ kéo cổ áo Hoắc Kiệu ra hiệu để hắn thả cậu xuống, choàng tay qua sau lưng dìu cậu đi là được rồi.
Hoắc Kiệu làm như không thấy sự cự tuyệt của cậu, bước chân dần dần nhanh hơn, sắc mặt ngưng trọng như thể gặp chuyện lớn.
Ân Lâm Sơ đành nhắm mắt mặc kệ, thích làm gì thì làm, người về là được rồi.
Đèn hành lang vẫn luôn bật sáng, có người hầu nghe thấy động tĩnh truyền ra từ phòng Hoắc Kiệu liền đi kiểm tra, lại thấy thiếu gia mới cưới đang bế một người đi xuống dưới lầu, chớp mắt đã ra đến cửa chính.
Cô nghi hoặc đi đến phòng thiếu gia, bên trong không có ai, Ân thiếu gia vừa mới chuyển vào cũng không thấy đâu.
Trên giường có dấu vết người từng ngủ qua, chỉ là không biết người đã đi nơi nào.
Người hầu lại nhìn sang hướng khác, vừa thấy cái lỗ to trên tủ quần áo liền bị dọa nhảy dựng, trong lòng nảy ra một phỏng đoán không mấy tốt đẹp.
Vật liệu dùng cho tủ quần áo là gỗ cứng Hoắc phu nhân chính tay chọn lựa, bền không dễ hỏng, nghe nói còn có tác dụng ngăn côn trùng.
Cửa tủ rất chắc chắn, sức lực của người bình thường căn bản không thể phá hỏng.
Mà cái lỗ lớn đến vô lí như vậy hiển nhiên là do hứng chịu bạo lực của con người, người hầu căn bản không nghĩ tới Ân thiếu gia vừa mới chuyển vào, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ.
Thiếu gia nhà cô bỏ chạy ngay giữa hôn lễ còn chưa nói, đã vậy còn giữa đêm quay về đánh người rồi gói mang đi!
Việc này không thể xem thường, người hầu vội vàng chạy tới trước cửa phòng Hoắc phu nhân, gõ cửa.
Hoắc phu nhân vừa mở cửa, cô liền báo cáo tất cả những gì cô vừa thấy, cửa phòng cách vách lặng lẽ mở ra, Hoắc Yểu thò một cái tai ra hóng chuyện bên ngoài.
Cô vốn là bị chuyện ban ngày xảy ra trong hôn lễ làm cho không ngủ được, động tĩnh lúc nãy lại lớn như vậy, không nghe thấy thì chắc chắn là lỗ tai có vấn đề.
Tính tò mò của cô giống như giá đỗ bị vẩy nước, không tài nào kìm lại được.
Hoắc phu nhân nghe xong đến lông mày cũng không thèm nhăn: "Chuyện đêm nay không được bàn tán lung tung, đi nghỉ đi."
Nữ chủ nhân đã nói như vậy, người hầu cũng chỉ có thể đè xuống tâm tư tò mò, hậm hực trở về phòng mình.
Hoắc phu nhân liếc sang cửa phòng bên cạnh, "Hoắc Yểu, ngày mai con không cần dậy sớm sao, bây giờ còn chưa ngủ?"
Hoắc Yểu bị điểm danh hoảng hốt một trận, thành thật đóng cửa phòng.
Dù quản được thân thể, nhưng trong lòng nghĩ cái gì còn quản được sao?
Hoắc Yểu cả đêm nghĩ xem hai người kia rốt cuộc đã xảy ra cái gì, anh trai tuy thân thủ tốt, nhưng cũng không tùy tiện đánh người, không đến mức là động thủ thật chứ?
Cửa xe hình như là của bộ đội chuyên dụng, Ân Lâm Sơ bị ôm vào trong xe đã đạt tới loại bình tĩnh tới đâu hay tới đó, thản nhiên đối mặt với ánh mắt đang quan sát cậu qua kính chiếu hậu.
Người ngồi lái có chút quen mắt, hắn vẫn mặc đồng phục, hình như hôm nay không tham gia hôn lễ.
Ân Lâm Sơ rất nhanh tìm được gương mặt này trong đầu, ngày mà Hoắc Kiệu đi Ân gia tìm cậu, là người này đứng ở cửa chờ.
"Khang Húc, phiền mày đưa tao đến bệnh viện."
Hoắc Kiệu nói với người nọ.
Chính là người lúc trước gửi tin nhắn cho hắn, "Trần Khang Húc", Ân Lâm Sơ cuối cùng cũng ghép được tên vào mặt người này.
Quan hệ hai người họ có vẻ không tồi.
Đáng tiếc bảng nhắc nhở vẫn không nhúc nhích, Ân Lâm Sơ không thể tranh thủ thêm chút điểm, tiếc không chịu được.
Tới bệnh viện, bác sĩ trực ca đêm là một người trung niên hói đầu, ông nhìn chân Ân Lâm Sơ mà lâm vào trầm mặc, kim của đồng hồ trên vách tường vẫn "tích tắc" nhích từng chút một, mà ông không nghẹn ra nổi một câu.
"Tình hình thế nào?" Hoắc Kiệu có chút khẩn trương.
Bác sĩ "a" một tiếng, nói chuyện ấp a ấp úng: "Tình huống không phải quá tốt...."
Hoắc Kiệu đứng lên: "Rất nghiêm trọng?"
Vị bác sĩ đầu trọc, mồ hôi nhễ nhại, nhưng lời nói vẫn là ba phải: "Bị thương thì chắc chắn là có rồi, tình trạng thì, có thể nặng có thể nhẹ..."
Ân Lâm Sơ không muốn ở lại chỗ này, cậu có cảm giác mình đang bị Hoắc Kiệu bắt cóc, bác sĩ kia là đồng phạm đang giúp hắn kéo dài thêm chút thời gian: "Có chuyện gì bác sĩ không thể nói thẳng sao?"
Không phải bác sĩ không muốn nói, ông còn không hiểu rõ sao? Có thể vào lúc 3, 4 giờ sáng hoảng hốt vọt vào bệnh viện, chắc chắn là coi trọng đến một mức nhất định rồi, cho dù kiểm tra ra chỉ là bong gân chút xíu, nói ra chắc chắn cũng sẽ không làm vừa lòng người ta.
Còn có khả năng sẽ bị đối phương nghi ngờ: Rốt cục ông có kiểm tra cẩn thận chưa? Ông có phải là bác sĩ không đấy?
Như thể sợ người khác bệnh quá nhẹ, mình không kịp tỏa hào quang bốn phía.
"Cổ chân của cậu bị bong gân nhẹ."
Bác sĩ thong thả ung dung, "Nhưng đừng tưởng rằng đây là vấn đề nhỏ, bong gân lâu không khỏi hẳn cũng sẽ dẫn tới hậu quả rất nghiêm trọng. Trong khoảng thời gian này không được hoạt động chân quá độ, cũng không được dùng sức quá, tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ ổn thôi."
Hoắc Kiệu nghiêm túc nghe bác sĩ nói, suy tư một lúc rồi bảo Ân Lâm Sơ chờ một lát.
Hắn đứng dậy ra ngoài, lúc trở về còn đẩy thêm một cái xe lăn.
Trong lòng Ân Lâm Sơ lập tức dự cảm không ổn, lập tức mở miệng: "Tôi không cần ngồi xe lăn."
Hoắc Kiệu dùng ngữ khí không cho phép từ chối nói: "Không được tùy hứng. Bác sĩ nói em không thể dùng sức quá mạnh, chuyện này phải theo tôi."
[Giá trị chịu ngược +2, 34/100.]
Ân Lâm Sơ ngồi ở trên xe lăn, bắt đầu tự hỏi sao tình huống tự nhiên lại thành được thêm điểm.
Vừa rồi Hoắc Kiệu quá mức nghiêm túc, ngữ khí cũng không tính là tốt.
Nói cách khác, Hoắc Kiệu mắng cậu, cũng có thể được cộng điểm.
Nhưng Ân Lâm Sơ không dám làm thử, vì làm sai một cái là bị trừ điểm..
Tình hình trước mắt không thích hợp để hành động liều lĩnh, điểm của cậu còn chưa đến lúc có thể tùy ý tiêu xài, quan sát trước một thời gian lại nói tiếp.
"Lâm Sơ, chuyện của Tiêu Ức Cẩm hôm nay, tôi muốn giải thích với em một chút."
Ra khỏi bệnh viện, Hoắc Kiệu ngồi xổm xuống bên cạnh xe lăn, "về lí do tôi không thể không đi."
Ân Lâm Sơ tỏ vẻ đã hiểu: "Tôi hiểu mà, là vì yêu."
Hoắc Kiệu: "......Việc này rất phức tạp, tôi không thể nói rõ ràng với em."
"Đúng đúng, đây là tình yêu, có nói cũng không rõ."
Ân Lâm Sơ suýt nữa đã hát thành câu.
Hoắc Kiệu bất đắc dĩ cười cười: "Quên đi, đến lúc thích hợp lại nói tiếp. Bây giờ muộn rồi, tôi đưa em về nghỉ ngơi sớm một chút."
Ân Lâm Sơ thương lượng với hắn, "Thỉnh thoảng ngồi xe lăn thôi là được phải không?"
"Không được."
Ngữ khí Hoắc Kiệu đanh lại: "Đừng để tôi thấy em đứng lên."
[Giá trị chịu ngược +2, 36/100.]
Bây giờ Ân Lâm Sơ cảm thấy ngồi xe lăn cũng là một chuyện có thể làm người vui sướиɠ.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Yểu mang theo một đôi mắt gấu trúc rời giường, buồn ngủ nhưng nghĩ mãi không hiểu, cuối cùng ngủ không ngon.
Từ khi ông nội chuyển đến vùng ngoại thành để dưỡng bệnh, dùng cơm ở phòng ăn lớn có vẻ quá mức trống trải, sau này liền dọn ra một phòng ăn nhỏ cho ba mẹ con Hoắc phu nhân.
Trên bàn cơm còn có bữa sáng của người thứ tư, vừa nhìn cũng biết là của ai, chỉ là không biết có tới hay không.
Phòng bếp chuẩn bị trứng chiên cùng bánh mì nướng, Hoắc Yểu vừa mới phết mứt trái cây lên bánh mì đã nghe thấy tiếng của bánh xe lăn trên sàn nhà từ phía xa, rồi thấy Ân Lâm Sơ đang lăn bánh xe lăn tới phòng ăn.
Cô trừng lớn hai mắt: Không thể nào, đến cả xe lăn cũng phải ngồi rồi sao!?
Ân Lâm Sơ gật đầu nói chào buổi sáng, dừng xe lăn bên cạnh bàn ăn.
Cậu ăn một miếng trứng chiên, hình như hơi nhạt, bèn đưa mắt tìm lọ gia vị trên bàn, duỗi tay định lấy thì đã có một cánh tay khác nhanh hơn cầm được lọ gia vị.
Hoắc Yểu cũng không cần muối, chỉ là theo bản năng không muốn cho cậu, là tay nhanh hơn não.
Cô rắc rắc hai cái tượng trưng, rồi đặt cái lọ bên cạnh mình, vừa vặn ở chỗ Ân Lâm Sơ với không tới.
Ân Lâm Sơ không thể hiểu được mà liếc mắt nhìn Hoắc Yểu, từ trên xe lăn đứng lên, duỗi tay với lấy lọ muối, rắc rắc lên miếng trứng chiên, sau đó để lại lên bàn.
Cắt thêm một miếng trứng chiên nhỏ bỏ vào trong miệng, nhai nhai hai cái rồi nuốt xuống.
Ân Lâm Sơ cười đến hiền lành, nhìn Hoắc Yểu đang trợn mắt há mồm: "Chuyện vừa rồi đừng nói cho anh trai em, đó là bí mật nhỏ của chúng ta, được chứ?"
Có quỷ mới được ấy! Đây là kỳ tích y học sao? Một lọ muối là có thể chữa khỏi hai chân của anh?
Hoắc Yểu không nghĩ tới người này lại vô liêm sỉ đến vậy, định dùng chiêu giả tàn tật bán thảm này để tranh thủ lòng thương cảm của anh trai, giữ anh trai lại!
Trong mắt cô lập loè thứ ánh sáng chính nghĩa, thấy Hoắc Kiệu đang tới đây, kích động vô bờ: "Anh! Em nhìn thấy anh ta đứng lên, chân anh ta chắc chắn không bị làm sao!"
Bàn tay vốn không biết đặt chỗ nào của Ân Lâm Sơ khẽ đung đưa, cũng không thể ngăn cản Hoắc Yểu nói câu kia ra khỏi miệng.
Hoắc Kiệu tầm mắt dừng trên mặt Ân Lâm Sơ, cậu liền dùng ánh mắt chân thành nhất đáp lại hắn: "Hoắc Kiệu, anh còn không yên tâm về tôi à."
Hoắc Kiệu hỏi Hoắc Yểu: "Vừa rồi em ấy thật sự đứng lên?"
Ân Lâm Sơ càng biểu hiện hoảng loạn, Hoắc Yểu càng cảm thấy một luồng chính khí chảy dọc toàn thân: "Đúng vậy, em tận mắt nhìn thấy, anh ta giả bệnh!"
Đúng là đồng đội heo.
Ân Lâm Sơ bất đắc dĩ, ăn ngay nói thật: "Tôi muốn lấy lọ muối, ngồi với không tới, chỉ có thể đứng lên."
Thấy chưa, anh ta thừa nhận rồi.
Trong lòng Hoắc Yểu đang đắc ý, liền thấy anh trai đang nhìn chằm chằm mình: "Sao em không giúp em ấy?"
"Hả?"
Hoắc Yểu thấy có khi mình nghe nhầm rồi, rõ ràng là cô giúp anh trai vạch trần đồ nói dối, sao bây giờ anh lại mắng ngược cô?
Hoắc Kiệu lạnh lùng nói: "Chân Lâm Sơ bị bong gân, không được hoạt động quá mạnh, em thấy em ấy hành động không tiện cũng không giúp đỡ, sao em lại thiếu lương thiện như thế?"
"......" Ân Lâm Sơ bỗng cảm thấy mấy lời này có chút quỷ dị,
Lời kịch này sao lại quen tai như vậy? Chắc nữ chủ si tình cách vách thường xuyên bị người ta mắng như vậy đi.
Ánh mắt Ân Lâm Sơ lộ ra khát vọng, muốn người bị Hoắc Kiệu mắng đổi thành cậu cơ. 🥹
Mặt Hoắc Yểu lúc đỏ lúc trắng, trong lòng hô to không ổn, hiện tại tình hình vô cùng bất lợi với cô, phải làm gì đó mới được.
Nơ ron thần kinh vừa chuyển, khuôn mặt nhỏ của Hoắc Yểu nhăn lại, che lại cái trán, bi thương mà kêu to: "Anh, anh! Em đau não."
Quả nhiên, mày Hoắc Kiệu hơi nhíu lại, hỏi: "Sao lại thế, em nói não em đau?"
"Đúng!" Hoắc Yểu một mực chắc chắn.
Không phải là bán thảm sao, cô cũng biết!
Hoắc Kiệu đến gần, tay phủ lên đầu Hoắc Yểu, nghiêm túc nói: "Không thể nào, thứ không tồn tại thì làm sao đau được?"
Hoắc Yểu cắn răng tự nhủ, phải kiên cường.
Truyện chỉ được đăng trên wt Anhlam267.