Tại Sao Tra Công Còn Chưa Ngược Tôi?

Chương 11: Hoa trong nhà kính

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

------------------------------------------------------------------------------

Ân Vinh sau đó liền lâm vào hôn mê, Ân Lâm Sơ hiền lành giúp ông ta ấn nút gọi hộ sĩ, sau đó ra ngoài nhường chỗ cho nhân viên y tế.

Thẩm Ngọc Trạch đứng ngoài cửa thấy hết bác sĩ lại đến y tá chạy tới, lo lắng nhìn về phía Ân Lâm Sơ: "Anh Lâm Sơ, cha anh làm sao vậy?"

"Bệnh của ông ấy rất nặng, thời gian không còn nhiều."

Trên mặt Ân Lâm Sơ tràn đầy tiếc nuối.

"Anh Lâm Sơ, anh đừng quá khổ sở, bác Ân nhất định sẽ khá lên."

Thẩm Ngọc Trạch nhẹ nhàng giữ chặt Ân Lâm Sơ, trong mắt thiếu niên tràn đầy hồn nhiên, "Em cũng từng bị bệnh nặng, nhưng hiện tại không phải cũng tốt rồi sao? Kiên cường một chút, nhất định có thể vượt qua."

Ân Lâm Sơ gật gật đầu, cậu đương nhiên cũng hy vọng Ân Vinh có thể sống lâu một chút.

Mặc dù chẳng được đáp lại bao nhiêu, Thẩm Ngọc Trạch vẫn vô cùng chăm chỉ ôn lại chuyện cũ cùng Ân Lâm Sơ, giống như một đứa nhỏ muốn hoà nhập vào thế giới người lớn.

Ân Lâm Sơ không biết trước kia như thế nào, nhưng hiện tại cậu có thể tưởng tượng được bộ dáng quấn người khi còn nhỏ của Thẩm Ngọc Trạch.

Cậu ta nói về căn bệnh của mình, rồi về sinh hoạt một người cô đơn khi nằm viện, không tiếp xúc với bên ngoài, mỗi ngày đều vô cùng nhàm chán.

Giống như một đoá hoa trong nhà kính, đơn thuần lại yếu ớt, không hề bị thế giới bên ngoài vấy bẩn.

Rất khó khăn mới gặp lại bạn cũ, liền bày ra toàn bộ thân thiện cùng chân thành.

Hy vọng đúng là như vậy.

Ân Lâm Sơ mỉm cười nghe cậu ta nói, ý cười lại chưa chạm đến đáy mắt.

"Anh Lâm Sơ, em có thể đến nhà anh chơi không? Thẩm Ngọc Trạch ngẩng đầu, đôi mắt trông mong nhìn Ân Lâm Sơ, ánh đen lúng liếng trong mắt chứa đầy vẻ khát vọng.

"Em không cần nằm viện sao?" Ân Lâm Sơ không trực tiếp từ chối.

"Em đã tốt hơn nhiều rồi, cũng sắp đến lúc được xuất viện thôi."

Thẩm Ngọc Trạch lập tức nói, "Em muốn tiếp tục làm bạn với anh, giống như trước đây vậy."

Ân Lâm Sơ không ý kiến: "Chờ em xuất viện rồi nói."

Nhìn sang Đổng Nhuận Ngôn đang chờ bên cạnh, cậu đứng dậy từ băng ghế, "Anh phải về rồi, gặp lại sau."

"Hẹn gặp lại, anh Lâm Sơ, em nhất định sẽ tới tìm anh!" Trên mặt Thẩm Ngọc Trạch nở rộ ra nụ cười xán lạn, sạch sẽ thanh triệt, một gương mặt tươi cười không ai có thể từ chối.

Ân Lâm Sơ không phản ứng lại, xua tay rồi xoay người đi về phía Đổng Nhuận Ngôn.

Thẩm Ngọc Trạch đứng tại chỗ, thu hồi tươi cười, trong khoảnh khắc tình cảm trong mắt biến mất không còn dấu hiệu.

"Ngọc Trạch, con chạy đi đâu đó?" Tiếng gọi dịu dàng vang lên, Thẩm Ngọc Trạch lại lần nữa mang lại gương mặt tươi cười, đáp: "Lúc nãy con gặp được một người bạn, con trở lại ngay đây."

Năm ngày nữa là tới ngày kết hôn, Ân Lâm Sơ không quan trọng quá trình, chỉ yêu cầu có kết quả là được.

Đổng Nhuận Ngôn đặt mấy bộ lễ phục được tuyển chọn ở trước mặt Ân Lâm Sơ, "Mời cậu lựa chọn."

Ân Lâm Sơ tùy tay chỉ một bộ: "Bộ này đi, đen thuần, không quá chói mắt cũng không dễ bị bắt lỗi, dù sao kết hôn cũng không phải chuyện lớn lắm."

Đổng Nhuận Ngôn kinh ngạc nhìn cậu, Ân Lâm Sơ như phát hiện châu lục mới, hoá ra ngoại trừ phụ hoạ thì hắn vẫn có những phản ứng khác.

"Anh thấy tôi nói sai?"

"Không thể nào, cậu nói đúng."

Đổng Nhuận Ngôn vẫn như cũ không nói ra lời phản bác, "Trừ cái này ra, cậu còn cần chuẩn bị một phần lễ vật đặc biệt, dùng để làm tín vật trao đổi trong hôn lễ."

"Không phải có nhẫn là được sao?" Ân Lâm Sơ nghi hoặc.

Đổng Nhuận Ngôn giải thích: "Nhẫn là thề ước trang nghiêm, tín vật lại là tâm ý phó thác. Tín vật là đồ vật cậu quý trọng nhất, giao cho đối phương, tín vật cùng nhẫn, là thân cùng tâm chứng kiến."

"Phiền toái như vậy?" Ân Lâm Sơ sờ sờ túi, nhưng thứ cậu trân quý nhất lại không có ở trong túi.

Căn bản là cậu không có loại đồ vật này được không!

"Không đưa không được?" Ân Lâm Sơ có chút không tin, "Tất cả các cặp vợ chồng đều chỉ kết hôn với người mình yêu hay sao? Không yêu đối phương, cũng có thể yên tâm giao tín vật ư?"

Ánh mắt Đổng Nhuận Ngôn lộ ra hiểu rõ, hắn minh bạch.

Hắn nghiêm túc nói với Ân Lâm Sơ: "Xin cậu đừng vì cha mà ảnh hưởng tới cái nhìn của cậu về hôn nhân, hôn nhân tốt đẹp có tình yêu vĩnh viễn tồn tại, xin cậu hãy tin vào điều đó."

Ân Lâm Sơ không có cách nào giải thích, cậu không phải không tin vào hôn nhân có tình yêu, mà là cậu thật sự không có tín vật!

Đồ vật quý trọng đến nỗi không muốn để người khác đυ.ng vào? Cậu tới thế giới này chưa được bao lâu, đào đâu ra thứ như vậy.

Từ từ, cậu có.

Ánh mắt Ân Lâm Sơ hướng về phía phòng đàn, cái đàn kia cậu mất công điều chỉnh mấy ngày, mới chỉnh ra âm điệu chuẩn của dương cầm.

Nếu có người dám động vào nó, cậu thật sự có thể bất chấp bị trừ điểm mà xông lên.

Đã giải quyết xong một vấn đề.

Ân Lâm Sơ vui sướиɠ xua tay: "Cái này không thành vấn đề, cái tiếp theo!"

Ân Lâm Sơ không nghĩ rằng Thẩm Ngọc Trạch thật sự tới Ân gia, đi theo người giúp việc đến phòng khách, trên người mặc quần áo sáng màu rộng thùng thình, cười khanh khách đứng ở cửa, nhìn thấy cậu liền gọi một tiếng: "Anh Lâm Sơ."

"Đến rồi sao."

Ân Lâm Sơ có chút không biết cùng cậu ta nói cái gì, thật sự không có thân mà (¬_¬;)

Dù Hoắc Kiệu cũng rất tích cực tới tìm Ân Lâm Sơ, lại không làm người ta cảm thấy khó đối phó như vậy, rốt cuộc thì cậu còn rất nguyện ý nhìn thấy Hoắc Kiệu.

Thẩm Ngọc Trạch nhắc tới chiếc túi đang cầm trong tay: "Em mang cho anh một ít điểm tâm, trước kia anh rất thích ăn."

Ân Lâm Sơ cố gắng làm chính mình cười đến tự nhiên: "Phải không, chúng ta cùng nhau ăn đi."

Có khách tới, Đổng Nhuận Ngôn chủ động pha trà, đặt ở đình nghỉ chân trong hoa viên*.

Miệng nhỏ Ân Lâm Sơ vừa uống trà vừa cắn điểm tâm, bên tai là âm thanh không ngừng nói của Thẩm Ngọc Trạch.

Cậu ta ở bệnh viện tĩnh dưỡng một khoảng thời gian rất dài, hiện tại nói mãi không hết chuyện, uống hết một bình trà mới nhận ra, ngượng ngùng trộm nhìn Ân Lâm Sơ: "Anh Lâm Sơ, em nói nhiều như vậy, có phiền anh lắm không?"

Ân Lâm Sơ lắc đầu: "Sao lại phiền được, em hoạt bát như vậy, là chuyện tốt."

Thẩm Ngọc Trạch cúi đầu nhìn điểm tâm trên bàn, càng ngượng ngùng: "Em nói là mang cho anh, thế mà em đều ăn hết rồi.."

"Không sao, em muốn ăn liền ăn, ở đây không cần khách khí."

Ân Lâm Sơ cười nói.

Trong lòng nghĩ, những người này đều rảnh rỗi đến thế à?

Hầy, cậu cũng rảnh. =)))))

Đổng Nhuận Ngôn lặng lẽ tiến đến, nói vào tai Ân Lâm Sơ: "Hoắc thiếu gia tới."

Mắt Ân Lâm Sơ sáng lên, nói với Thẩm Ngọc Trạch: "Anh có khách, em ở đây chờ một lát, tiếp khách xong anh sẽ quay lại."

Thẩm Ngọc Trạch ngoan ngoãn gật đầu: "Anh Lâm Sơ đi đi, em chờ anh."

Cậu ta giơ điểm tâm trong tay, bỏ vào miệng, hai mắt cong ra một độ cung thoả mãn.

Ân Lâm Sơ trở lại phòng khách, Hoắc Kiệu vẫn như cũ, ăn mặc chỉnh chu, từng nếp quần áo đều được ủi thẳng tắp, dáng người cao lớn thẳng tắp, quả là cảnh đẹp ý vui.

Anh đi tới, ngựa quen đường cũ kéo Ân Lâm Sơ ra hướng hoa viên.

Lúc sắp đi qua hành lang dài dẫn tới hoa viên, Ân Lâm Sơ dừng bước: "Hoắc Kiệu, ở đây là được."

Hoắc Kiệu cũng không dị nghị, dừng lại bước chân nghiêng người nhìn cậu, không mở miệng nói chuyện.

"Hôm nay có chuyện gì sao?" Ân Lâm Sơ không biết có nên để Hoắc Kiệu nhìn thấy Thẩm Ngọc Trạch, nghĩ rằng như vậy có lẽ có chút ngượng ngùng, do dự một lúc rồi quyết định không đi tiếp.

"Không có việc gì đặc biệt, chỉ là muốn gặp em."

Hoắc Kiệu nói, "Ba ngày trước khi kết hôn không thể gặp mặt, nên hôm nay tôi tới."

Ân Lâm Sơ có chút buồn cười: "Anh vốn dĩ cũng đâu phải mỗi ngày đều đến, chỉ là ba ngày thôi mà."

"Không giống nhau."

Hoắc Kiệu lắc đầu, mày cũng nhíu lại, "Tôi tuy rằng không tới, nhưng tôi biết tôi có thể làm vậy mọi lúc, giây tiếp theo là có thể nhìn thấy em. Nếu có điều cấm rõ ràng, thời gian có ngắn đến đâu cũng bị kéo dài ra từng giây từng phút, mỗi khoảnh khắc muốn gặp em nhưng lại không thể nhìn thấy, đều làm người ta khổ sở."

Ân Lâm Sơ giơ ngón tay cái lên, cảm thán từ đáy lòng: "Anh làm tôi cảm thấy có lỗi mất. Lát nữa tôi bảo Đổng Nhuận Ngôn chụp cho vài bức ảnh, anh mang về dán lên, muốn nhìn bao nhiêu lần cũng có thể."

Hoắc Kiệu gật đầu, học điệu bộ giơ ngón tay cái của cậu: "Được."

Nhìn gương mặt đứng đắn soái khí combo quân trang nghiêm túc lại làm động tác ấu trĩ như vậy, Ân Lâm Sơ cười ra tiếng.

"Tôi có thể, hôn người bạn đời tương lai của mình không?" Bỗng Hoắc Kiệu hơi cúi đầu, chuyên chú chờ đợi Ân Lâm Sơ trả lời.

Đột nhiên anh nói ra điều ngoài dự kiến của Ân Lâm Sơ, Hoắc Kiệu cũng không nghĩ tới mình lại nói ra miệng như vậy, nhưng anh vẫn không muốn thu hồi.

Ân Lâm Sơ tìm tòi một lần ở trong đầu, không thấy đáp án để trả lời vấn đề này, nói đúng ra, trong nháy mắt đầu óc cậu chỉ có trống rỗng.

Đợi không được đáp án, Hoắc Kiệu cũng không hề dừng lại, dần dần thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

Có một số việc phải cần có thêm một bước xác nhận mới có thể thực thi, nhưng đối với loại chuyện này, đương nhiên không thể đứng yên tại chỗ.

Tim đập nhanh hơn, Ân Lâm Sơ cảm thấy như vậy hình như không quá thích hợp, nhưng khoảng cách giữa cậu và anh ngày càng gần, tựa hồ chỉ cần động động môi là có thể chạm nhau, cậu càng không dám tùy tiện mở miệng.

Vóc dáng cao lớn bao trùm trước mặt, lại không hề mang đến cảm giác áp bách, hai tay của anh để ở sau lưng, chỉ cần Ân Lâm Sơ giơ tay, là có thể dễ dàng đẩy anh ra.

Nhưng, cậu do dự.

Lời editor: Đoạn tự nhiên suýt hôn làm tôi bất ngờ á =))))) cứ tưởng edit thiếu đoạn nào

(*): hình minh hoạ cho đình nghỉ chân: