--------------------------------------------------------------------
Chút điểm mới tích được đã bị trừ sạch. Ân Lâm Sơ rút ra kinh nghiệm xương máu, tuyệt đối không dám tái phạm lại loại sai lầm cấp thấp này nữa.
Người tới để tiếp nhận trừng phạt nào có tư cách phản kháng.
Hiểu biết của Ân Lâm Sơ về các nhân vật lên sàn trong thế giới này phần lớn là từ bảng nhắc nhở.
Bảng nhắc nhở không có khả năng suy nghĩ, chỉ vào lúc nhân vật xuất hiện mới đưa ra vài gợi ý có ích.
Rất máy móc, Ân Lâm Sơ còn cảm thấy nó thật vô dụng.
Nhưng hiện tại cậu đành một lần nữa nhìn thẳng vào bảng nhắc nhở, chú ý từng tin tức được phát ra, cậu không muốn lại bị trừ điểm nữa đâu.
Buổi hẹn hò hai ngày trước bởi vì "mối tình đầu" mà tan rã trong không vui. Ân Lâm Sơ lại bị cú trừ điểm đả kích nặng nề, liền từ chối đề nghị đưa về nhà của Hoắc Kiệu, tự mình trở về Ân gia.
Thấy Ân Lâm Sơ một mình trở về, cho rằng cậu không thể nịnh bợ được thiếu gia tôn quý nhà họ Hoắc. Cao Ngọc Lê mặt ngoài vẫn duy trì vẻ dịu dàng, kỳ thật âm dương quái khí* châm chọc. Ngược lại tặng cho Ân Lâm Sơ thêm hai điểm, làm tâm tình cậu trong nháy mắt khá hơn nhiều.
*Âm dương quái khí: chỉ những người có lời lẽ, hành động kỳ lạ, làm người khác không biết đâu mà đoán.
Cao Ngọc Lê nói nói, thấy Ân Lâm Sơ Như là nghe không hiểu ra mấy lời châm chọc, càng không tránh đi, chỉ mỉm cười nhìn mình. Đành dần dần ngậm miệng.
Đáy lòng nổi lên một chút sợ hãi không biết tên, Cao Ngọc Lê duy trì mặt ngoài bình tĩnh, xoay người rời đi.
Mọi người trong nhà đều tránh Ân Lâm Sơ, Cao Ngọc Lê cùng Ân Thần Hiên Đi sớm về trễ, bận rộn giao thiệp các nơi. Ngay từ ngày đầu tiên cậu trở về, tất cả đều coi cậu thành một nhân vật không thể trêu chọc, càng không thể tiếp cận. Nên ngoại trừ bình thường ngày ba bữa, không có kẻ nào dám bắt chuyện với Ân Lâm Sơ.
Cậu không hoà hợp với người ngoài, càng không được ai để ý. Tuy vậy cậu cũng chẳng quan tâm.
Cao Ngọc Lê lại lần nữa xuất hiện trước mặt Ân Lâm Sơ, nói: "Lâm Sơ, người hầu trong nhà đều đã có tuổi, không thể tiếp chuyện với con. Dì tìm cho con một quản gia riêng, về sau có chuyện gì, con cứ việc dặn dò hắn."
"Phiền dì phải lo lắng rồi, con đúng là đang cần một người như vậy. Cảm ơn dì."
Ân Lâm Sơ nhìn về phía sau Cao Ngọc Lê, một người đàn ông trẻ tuổi cao gầy đứng ở đó. Tây trang thắt nơ vô cùng quy củ, dáng vẻ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, mười phần ưu nhã.
Hắn khom mình làm lễ: "Đại thiếu gia, tôi là quản gia riêng của cậu, Đổng Nhuận Ngôn."
Cao Ngọc lê nói: "Sau này về Hoắc gia, người ta chưa chắc có thể chăm sóc con cẩn thận. Có người một nhà giúp con làm việc cũng thuận tiện hơn."
Mục đích chân chính bại lộ.
Gọi là quản gia riêng, nói thẳng ra chính là máy theo dõi hình người, trắng trợn mà xếp vào bên người cậu tai mắt của mình.
Ân Lâm Sơ theo bản năng nhìn về phía bảng nhắc nhở, lại không thấy có thông báo gì hiện lên. Xem ra không lấy được điểm nào từ người này.
Tuy rằng vừa nhìn thoạt nhìn không thể đạt được gì từ Đổng Nhuận Ngôn. Nhưng Ân Lâm Sơ vẫn vô cùng vui vẻ tiếp nhận vị quản gia riêng này.
Có người giúp đỡ là chuyện tốt, ít nhất lúc cậu muốn trèo tường, cũng có người bên dưới đệm chân.
Ông cha ta đã dạy, việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn. Nhịn một chút là gió êm sóng lặng, lùi một bước là trời cao biển rộng.
Ân Lâm Sơ cảm thấy cậu đã hiểu được chân lý của lần trừng phạt này —- Chính là muốn cậu mài giũa tâm tính, học tốt chữ nhẫn*.
*Nhẫn trong kiên nhẫn, nhẫn nhịn.
Lúc trước nếu cậu nhịn xuống, chẳng phải là không cần đi chuyến này sao?
Ngộ đạo xong xuôi, tâm thái hiện giờ của Ân Lâm Sơ chính là: trên đời này không có người cậu hận, thiên hạ này không có người cậu không thể tha thứ.
[Vị hôn phu của cậu đột nhiên đến nhà thăm, nội tâm cậu vui sướиɠ không thôi.]
Trên mặt Ân Lâm Sơ Lộ ra tươi cười, bảng nhắc nhở nói rất đúng, cậu quả thật đang cao hứng.
Đổng Nhuận Ngôn một tấc cũng không rời mà đi theo phía sau, Ân Lâm Sơ Nói với hắn: " Anh có thể tự do hoạt động."
"Vậy tôi chờ ở đây, tuỳ cậu dặn dò."
Đổng Nhuận Ngôn Tự như một máy dây cót, nói chuyện cũng giống hệt.
Ân Lâm Sơ cảm thấy như vậy cũng rất tốt. Sau khi kết hôn chuyển tới Hoắc gia, cũng có thể để hắn đi theo.
Trong sảnh lớn, Hoắc Kiệu một mình đứng thẳng chờ đợi. Bóng dáng thon dài cao lớn cộng thêm quần áo nghiêm trang vậy, tăng thêm vài phần khí chất lạnh lùng.
Nhưng khi nhìn thấy Ân Lâm Sơ, bộ dáng lạnh lùng kia liền biến mất, trên mặt hiện ra một nụ cười khó thấy.
"Hoắc Kiệu, anh tới tìm tôi sao?" Ân Lâm Sơ Ngồi xuống ghế sofa vậy, vô cùng tự nhiên mà vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.
Hoắc Kiệu Ngồi xuống cạnh cậu, để túi giấy trong tay lên bàn, từ trong túi lấy ra một ly đồ uống lạnh.
Nhiệt độ quá thấp làm mặt ngoài ly ngưng tụ một tầng bọt nước nhỏ, có thể đoán rằng vừa được làm xong.
"Tôi tới cửa hàng lần trước, nhân viên nói lần trước em gọi cái này. Nhưng vì có sự việc phát sinh nên không thể uống, tôi mua lại cho em một ly."
Hoắc Kiệu nói, đưa một cái ống hút cho Ân Lâm Sơ.
Ân Lâm Sơ chớp chớp mắt: "Anh tới đây để đưa cái này cho tôi?"
"Cũng không hẳn như vậy."
Hoắc Kiệu do dự mà nói: "Muốn gặp em, nhưng không thể tay không tới."
Ân Lâm Sơ Quả thật phải lau mắt nhìn anh. Nếu không phải trường hợp cần cố kỵ, cậu phải lấy máy ghi âm lưu lại thật kỹ những lời này.
"Nước trái cây ba loại quả?" Ân Lâm Sơ hỏi.
"Phải, nhân viên cửa hàng nói uống càng lạnh càng ngon, em thử xem."
Hoắc Kiệu Đưa nước trái cây tới trước mặt Ân Lâm Sơ, chăm chú nhìn cậu cắm ống hút vào ly, trong mắt hàm chứa ý cười.
Nước trái cây lạnh lẽo tiến vào khoang miệng, đi qua đầu lưỡi, trải đều qua từng nụ vị giác, nhiệt độ thấp làm vị giác tê dại trong phút chốc, vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Ân Lâm Sơ ngồi thẳng, hai mắt từ từ trợn to.
Hương vị này rất khó có thể miêu tả, nếu bắt buộc phải nói nó giống cái gì, chính là một phần ba dấm chua, một phần ba nước chanh, lại kết hợp cùng một phần ba nước khổ qua.
Dùng hết sức lực trộn đều ba loại, nhưng lại vẫn có thể phát huy mị lực độc đáo của từng loại, không loại nào hơn loại nào.
Chua mặn đắng ba loại hương vị tàn sát bừa bãi trong khoang miệng, như là muốn lập chí gϊếŧ chết đầu lưỡi.
Hiện tại cậu mới hiểu ra, vì sao phía trước loại đồ uống này lại có đầu lâu màu đen.
Ân Lâm Sơ cảm khái trong lòng, vỗ vỗ vai Hoắc Kiệu.
Vị "mối tình đầu" cắt ngang màn uống nước trái cây kia, là người tốt.
[Giá trị chịu ngược +5, 7/100.]
Bảng nhắc nhở chớp động, Ân Lâm Sơ vui sướиɠ nhìn Hoắc Kiệu. Nước trái cây này thế mà khó uống đến biến thành một loại ngược đãi.
Cậu lại uống thêm một ngụm, bảng nhắc nhở nhảy lên, cộng một điểm.
Uống đến lần thứ năm, Ân Lâm Sơ buông ly nước xuống. Xem ra cậu chỉ uống được năm ngụm nước này, uống nữa có thể sẽ nôn ra.
Hoắc Kiệu hỏi: "Không uống sao?"
Ân Lâm Sơ ừ một tiếng, anh liền cầm lấy ly nước Ân Lâm Sơ vừa uống qua nếm một ngụm. Toàn bộ động tác nước chảy mây trôi không có một chút ngập ngừng.
Trong nháy mắt kia, biểu tình Hoắc Kiệu mười phần xuất sắc. Nhưng năng lực tự khống chế làm anh không đến mức đương trường thất thố.
Ân Lâm Sơ nhìn chằm chằm biểu tình biến hoá của anh. Rốt cuộc nhịn không được, cười to ra tiếng: "Ha ha ha ha, khó uống lắm phải không?"
Hoắc Kiệu yên lặng gật đầu, chờ mùi vị kinh khủng quá đi, mới nói: "Tôi thấy em uống rất vui, còn tưởng rằng đồ uống ngon lắm."
Ân Lâm Sơ cười đến không dừng được, rất nhanh phản ứng lại, cậu cười nói: "Bởi vì là đồ uống anh mua cho tôi mà."
Những lời này vừa nói ra, không khí hơi chút biến hóa, Hoắc Kiệu nhìn cậu bằng ánh mắt có chút không thể nào hình dung.
Ân Lâm Sơ thu liễm một chút, ý đồ giải thích: "Tôi không phải có ý kia, là......" Cậu tổ chức lại ngôn ngữ nửa ngày, từ bỏ, "Hầy, cứ cho là anh nghĩ đúng đi."
Hoàn toàn không có cách nào giải thích mà! (ಥ﹏ಥ)