Hứa Vi thắt một chiếc nơ lụa đính ngọc trai lên cho mình, cầm cuốn sách cần đọc ngày hôm nay bước ra khỏi phòng ngủ.
“Gia Hòa, có cần giúp đỡ không?”
Tống Gia Hòa lau khô tay lên tạp dề, quay đầu nhìn Hứa Vi ăn mặc chỉnh tề, trong tay còn ôm một quyển sách lớn, yên lặng lắc lắc đầu.
Hứa Vi cũng không định thực sự giúp cô ấy, gật đầu bước qua nhanh chóng: “Vậy tôi đi vào phòng sách, bữa sáng hôm nay tôi muốn ăn cháo gà, làm phiền mang đến giúp tôi, cảm ơn.”
“Vâng.”
Tống Gia Hòa cúi người nhìn cô ta rời đi.
Một người giúp việc nhìn theo bóng lưng của cô ta lẩm bẩm nói: “Ôi, thật hâm mộ cô Hứa Vi, có người chú tốt như vậy để mà dựa dẫm.”
“Số mệnh tốt chưa đủ còn phải là một cô chủ số mệnh tốt được sinh ra ngay vạch xuất phát sống trong tổ phượng hoàng.”
“Muốn làm cô chủ chỉ có thể cầu mà không thể hưởng, thay vì thế tôi muốn được giống như cô Hứa Vi có họ hàng giàu sang để mà dựa vào.”
“Đúng vậy, nhưng cô Hứa Vi cũng bằng bản lĩnh của mình mới được ông chủ coi trọng. Nhưng tôi nghe nói ông chủ và bà chủ sắp tới muốn cho cô Hứa Vi giúp xử lý chuyện công ty. Nói không chừng một ngày nào đó hai người sẽ nhận cô Hứa Vi làm con nuôi, cô Hứa Vi liền trở thành cô chủ thật sự.”
“Tôi nói cái này cũng không có gì ngạc nhiên cả, ai bảo người kia…không thể làm được việc.”
“Nhỏ giọng thôi.”
“Sợ cái gì, bên này là phòng sách. Cô ta sẽ không bao giờ đến đây, hơn nữa…cô ta cũng không rời giường vào thời gian này.”
“Lần trước có mấy người xui xẻo gây ồn ào trước cửa phòng cô ta, làm cô ta cảm thấy bực bội, thế là đều bị trừ tiền lương và đuổi ra khỏi nhà chính rồi đấy.”
“Tuổi không lớn lại suốt ngày thích ở bên ngoài lêu lổng, lúc nào cũng muốn tôi giữ đèn ở hành lang cho cô ta vào lúc hai giờ đêm. Mùa đông đêm xuống trời thì lạnh, ác thật chứ.”
“Ông chủ, bà chủ đều là người tài giỏi biết đối nhân xử thế, sao lại sinh ra một đứa con như vậy…Haizz.”
Hứa Nguyện, người bị nói là không làm được việc gì, giữ lấy Tống Gia Hòa chậm rãi nghe xong lời nói của mấy cô, nhẹ giọng cười một cái.
Khuôn mặt của hai người giúp việc lập tức trắng bệch lộ rõ vẻ sợ hãi, miễn cưỡng quay đầu lại mới thấy rõ Hứa Nguyện đang đứng sau lưng bọn họ.
Tống Gia Hòa đi lên nửa bước, mặt nhìn không ra cảm xúc hỏi: “Chuyện của chủ các cô có thể bàn luận?”
Hứa Nguyện lặng lẽ nhìn cô ấy ra mặt thay mình.
Tống Gia Hòa được nguyên chủ dạy dỗ phải cúi đầu nghe bảo trước mặt cô, nhưng thật ra ở trước mặt người khác cô ấy luôn là người không kiêu ngạo, không xu nịnh có khả năng làm chủ tình hình, giải quyết tốt vấn đề chung, nếu không cũng sẽ không được lựa chọn tới bên người cô.
Nguyên chủ đã đắc tội với nhiều người không nên đắc tội, nên mới rơi vào tình trạng như bây giờ.
“Các cô có bất mãn với cô chủ như vậy mà vẫn muốn làm trong nhà người ta sao, thật sự là ủy khuất cho các cô mà, cho nên tốt nhất là hai cô nên đi sang nhà người khác mà kiếm miếng cơm đi.”
“Không phải đâu! Tôi sai rồi!”
“Tôi không có gì bất mãn với cô chủ hết! Cô đừng nói bậy!”
Hai người giúp việc liên tục lôi kéo nhau cúi đầu xin lỗi.