Năm nay Tô Tô hai mươi lăm tuổi, vừa học thạc sĩ xong.
Sau thời gian thực tập, cô cũng chưa vội tìm công việc mà tham gia vào các hoạt động xóa đói, giảm nghèo và giáo dục do nhà trường tổ chức, cô cùng với một nhóm thanh niên nhiệt tình lên miền núi xa xôi làm trợ giảng ở đó trong một năm.
Cô đã chuẩn bị cho việc này trong gần hai tháng, đặc biệt mua một chiếc ba lô màu xanh bộ đội cực lớn trên mạng. Tuy không đẹp nhưng có thể chứa được nhiều đồ đạc.
Sau khi đóng gói mọi thứ có thể dùng trong một năm thì cô xuất phát.
Vốn dĩ mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt. Ở đó có một cuộc sống yên tĩnh cách xa thành phố mà cô luôn hướng đến cùng với những kỷ niệm ở nông thôn khi cô còn nhỏ.
Ai biết được rằng xe khách chở họ đột nhiên bị lật giữa đường vì sự xuất hiện đột ngột của đám cừu, cô bị văng ra ngoài một cách thê thảm và ngã xuống núi, sau đấy ngất xỉu vì cú va chạm mạnh.
Đợi đến khi tỉnh lại thì cô phát hiện toàn thân mình đau ê ẩm, xung quanh ngoài cây cối ra thì là cỏ, thậm chí thỉnh thoảng còn có tiếng gầm của dã thú vang lên khϊếp người.
Lúc này trời đã chạng vạng tối, mọi thứ xung quanh bắt đầu mờ ảo, trời sắp tối rồi.
Nếu người tiếp tục ở lại đây thì sẽ rất nguy hiểm, đồng chí Tiểu Tô vốn là một cô gái mỏng manh hay khóc, nhưng bây giờ cô cũng không thể không hít mũi, kiên trì bò dậy muốn gọi điện thoại kêu người đến cứu.
Vẫn may, chiếc ba lô cực lớn đó của cô cũng văng ra ngoài theo cô, điện thoại ở trong túi bên của ba lô.
Cô nhẫn nhịn cơn đau ở chân, đi đến chiếc ba lô lớn đó, đợi đến khi mò ra được điện thoại thì cô lại phát hiện không có tín hiệu, ông trời muốn tuyệt đường sống của cô à.
Tô Tô vừa sốt ruột thì rơi vài giọt nước mắt thật, cô nói: “Sao mình lại xui xẻo như vậy chứ, sau này sẽ không bao giờ ngồi xe khách nữa đâu.”
Nhưng mà bây giờ ăn năn hối hận cũng không có ích gì, cô chỉ có thể kéo ba lô, cầm điện thoại đi tìm tín hiệu.
Bởi vì chân đau lưng đau, cô chưa đi được bao lâu thì lại ngã. Điện thoại trong tay không biết thế nào cũng rớt mất, tìm thế nào cũng tìm không ra.
Đây là hào quang xui xẻo bủa vây quanh người nhỉ?
Tô Tô không thể kiên trì được nữa, ngồi trên chiếc ba lô to tướng, gục đầu vào lòng khóc thầm, cô không dám khóc to, lỡ như dã thú nghe thấy tìm đến thì phải làm sao?
Nghĩ cái gì thì cái đó đến, bỗng nhiên có âm thanh xào xạc gì đấy truyền đến. Cô giật mình một cái, lùi ra sau một bước: “Ai đó?” Giọng nói cô run rẩy, dáng vẻ như sắp la hét lên vậy.
Nhưng cô suy nghĩ lại: Nếu như là người thì mình còn có thể được cứu, không cần phải di chuyển lung tung trong tình trạng mất phương hướng như thế này, vì thế trong lòng cô liền nảy lên một tia hy vọng, cô hỏi một tiếng: “Là, là người sao?”
“Ừm.”
Theo tiếng nói đó là một bóng người màu xanh lá vụt ra khỏi bãi cỏ, chiều cao của anh khoảng trên dưới một mét tám, chắc là đang mặc một bộ quân phục nhỉ, nhưng nó phải là một phong cách cổ điển.
Với chiếc túi màu xanh lá cây quân đội và một chai nước quân dụng trên lưng, nhìn như thế nào cũng trông giống như đang đóng phim truyền hình hoặc cố tình ăn mặc như cosplay vậy.
Tô Tô nghĩ, có thể cô gặp phải đoàn làm phim quay phim niên đại ở đây rồi nhỉ?
Nhưng nhìn lại khuôn mặt, cô cảm thấy đây nhất định là một nam chính, bởi vì quá đẹp trai.
Hơn nữa còn không giống với một vài tiểu thịt tươi bây giờ, ngoài trừ eo thon thì là trắng nõn, còn đẹp hơn cả phụ nữ. Nhưng người đàn ông trước mặt này có vóc dáng cường tráng, ánh mắt tràn đầy năng lượng, chỉ cần đứng ở nơi đó, cảm giác áp chế tự nhiên cuồn cuộn đến, khiến người ta chột dạ không thể nhìn thẳng.
Lúc này Tô Tô đang nóng lòng muốn được cứu, nhìn thấy người thì cầu cứu trước quan trọng hơn.
“Dọa chết mất tôi, vừa nãy tôi mới bị ngã từ xe khách xuống, sau đó hình như chân bị thương rồi, cũng không có cách nào đi xa được. Anh có thể gọi người giúp tôi không, hoặc là tìm một nơi có tín hiệu để tôi gọi điện thoại cầu cứu được không?” Cô dám thề rằng bản thân cô từ trước nay chưa bao giờ khách sáo như vậy, chỉ mong người đàn ông trông có vẻ chính nghĩa ở trước mặt này có thể giúp mình thoát được nạn này.