Theo đuổi Tần Kiêu nhiều năm như vậy, Hứa Tri Nguyện hiếm khi có khí phách một lần.
Cô không thèm nhìn phản ứng của anh, sau khi nhặt lên quần áo mặc vào cô chẳng hề quay đầu mà bỏ đi ngay.
*
Vừa về tới nhà, tiếng chuông di động chợt vang lên, Hứa Tri Nguyện vừa bắt máy thì âm thanh chói tai của chị J sắp chọc thủng cả ống nghe: “Nguyện Nguyện, Nguyện Nguyện em nổi tiếng rồi!”
“Em nổi tiếng?” Cô hơi nghi ngờ, tiện tay mở máy tính chuẩn bị đem quá trình mưu trí của mình lần này thành công với ngủ với nam thần đăng lên weibo phụ.
Chị J nói tiếp: “Nguyện Nguyện em xem hot search trên weibo, cảnh Tần Kiêu bế em rời khỏi nhà họ Tần ngày hôm qua đã bị quay lại, mặc dù hơi mờ nhưng chị nhìn một cái là nhận ra em ngay!”
“Gì cơ?” Cô lập tức bấm vào hot search, trông thấy hot search dòng đầu tiên “Tần Kiêu sắp có chuyện vui rồi? Tại buổi tiệc gia tộc ôm ấp cô gái thần bí rời khỏi ”.
Hứa Tri Nguyện nhanh chóng bấm vào đoạn video, cảnh quay hơi mờ, màn ảnh không ngừng lắc lư, lúc ấy Tần Kiêu bế cô đang mê man lên xe rời khỏi, cả quá trình lanh lẹ chẳng hề dây dưa.
Lúc này chị J ở đầu dây bên kia nói: “Hiện tại toàn bộ dân mạng đều đang tìm kiếm người được Tần Kiêu ôm trong lòng là ai, đến lúc đó chúng ta mượn cơ hội này khiến em thành danh trong một đêm.”
“Không…chị chờ chút chị J, hiện tại em hơi đau đầu.” Cô đỡ trán nằm sấp trên bàn.
Cô mang tâm trạng phức tạp mở ra weibo, trong một loạt dòng trạng thái có một tấm hình mặt trời, dòng chữ viết kèm:
[Lần ba nghìn sáu trăm năm mươi bảy muốn ngủ với Tần tiên sinh…
Ngủ được chưa?
Ngủ rồi.]
*
Sau khi ngủ rồi thì sao?
Hứa Tri Nguyện co người trong sofa từ từ suy nghĩ, cô chưa bao giờ nghĩ tới Tần Kiêu cũng thích mình, suy cho cùng sau khi biết mình thích anh, cô đã ngầm quyến rũ anh vô số lần nhưng đều bị anh thờ ơ, nếu không phải lần này uống nhầm rượu tại buổi tiệc, có bước nhảy vọt, con hồ ly kia không chừng còn hưởng thụ trò chơi người truy người đuổi này.
Nghĩ đến đây, cô còn chút tức giận, không đợi cảm xúc bình ổn thì điện thoại lại vang lên, là Từ Từ.
“Từ Từ…” Hứa Tri Nguyện mỏi mệt nằm sấp trên sofa.
Từ Từ khẽ cười: “Được rồi đại tiểu thư, mở cửa ra, tớ ở bên ngoài đấy.”
Cô ngoan ngoãn đứng dậy đi mở cửa cho cô bạn: “Từ Từ…tớ đã không còn là Nguyện Nguyện của ngày hôm qua.”
“Tớ hiểu, tớ hiểu.” Từ Từ vươn tay véo má cô, cười nhạo nói, “Tớ thấy khuôn mặt cậu đầy sắc xuân, chắc là Nguyện Nguyện được ăn no rồi.”
“Hu hu hu…” Cô ôm lấy Từ Từ, “Tớ, tớ…”
Còn chưa nói xong, một ý lạnh rùng mình từ phía sau ập tới, Hứa Tri Nguyện nghiêng đầu nhìn, ánh mắt Tần Dương u ám nhìn chằm chằm bàn tay cô ôm chặt Từ Từ, âm thanh rất khẽ: “Buông tay.”
Mẹ ơi cô bị tên biếи ŧɦái uy hϊếp!
Cô chợt buông tay ra, trong nháy mắt Tần Dương khôi phục lại dáng vẻ phong lưu của thiếu gia ăn chơi, anh ta lặng lẽ tách cô ra khỏi Từ Từ, ho nhẹ một tiếng nói: “Về nhà thôi, ông ngoại bảo anh đưa em về.”
Ông ngoại anh ta cũng chính là ông nội của cô và Tần Kiêu.
Cô phản ứng ngay, lập tức đóng cửa: “Không đi không đi, ông nội khẳng định biết chuyện của em và Tần Kiêu, ông ấy tuyệt đối sẽ đập vỡ uyên ương.”
Tần Kiêu túm lấy cô: “Nếu ông ngoại muốn chia rẽ hai người thì không cần anh đến đây, trợ lý đặc biệt Kim sẽ trực tiếp dẫn người đuổi em ra khỏi Bắc Kinh.”
“Cũng phải.”
Tuy rằng lời Tần Dương nửa thật nửa giả, nhưng Từ Từ đi theo anh ta đến đây, vậy chứng tỏ việc này không phức tạp như vậy.
Từ Từ biết cô suy nghĩ cái gì, nhẹ nhàng gật đầu an ủi cô.
*
Chiếc xe nhanh chóng chạy vào nhà tổ của nhà họ Tần, Hứa Tri Nguyện và Tần Kiêu còn có Tần Dương đều lớn lên ở nơi này.
Từ xa Hứa Tri Nguyện nhìn thấy bố mẹ luôn làm việc ở nước ngoài một năm chưa gặp mặt, hai người cũng mang vẻ mặt mờ mịt bước xuống xe.
Bà Tần vừa thấy cô liền vui vẻ ôm lấy cô: “Nguyện Nguyện, Nguyện Nguyện nhà mẹ lại đẹp hơn rồi.”
Cô nhất thời hơi ấm ức và áy náy, bố mẹ vẫn chưa biết chuyện của cô và Tần Kiêu, lát nữa nếu như biết được bọn họ khẳng định sẽ thất vọng về cô.
Cô lưu luyến sự dịu dàng trước mắt, ôm lấy bà nói: “Mẹ, con rất nhớ mẹ.”
Ông Tần ở phía sau cũng đi tới, ông vươn tay sờ đầu cô: “Bảo con cùng bố mẹ đi Pháp con không đi, lại muốn học theo anh con tiến vào vòng giải trí gì đó, giờ thì tốt rồi, bố mẹ nhớ con thì phải xem tivi mới thấy được.”
Cô lau nước mắt, hơi chua xót nói: “Bố ơi, hiện tại con là tuyến mười tám, xem tivi cũng không nhất định thấy con được.”
Sắc mặt ông Tần nghiêm túc: “Nguyện Nguyện nhà bố lăn lộn thảm thương quá, nếu không bố đầu tư mấy bộ phim truyền hình cho con, nâng đỡ con giúp con nổi tiếng nhé.”
Cô lắc đầu: “Không, con muốn dựa vào thực lực.”
“Tự mình nâng đỡ mình cũng là thực lực mà.”
Bố ơi, bố nói không sai, nhưng con vẫn cảm thấy có chỗ không đúng.
“Hừ…” Một tiếng hừ lạnh từ trong nhà truyền ra, ông cụ Tần chống gậy đứng ở bậc thềm nhìn mọi người, “Nhìn xem, nhìn xem, hai đứa chiều chuộng con cái thành cái gì hả!”
“Con của con làm sao ạ?” Bà Tần hỏi ngược lại.
Ông cụ Tần ra hiệu với trợ lý đặc biệt Kim ở bên cạnh, trợ lý đặc biệt ngầm hiểu cầm iPad trong tay đưa cho bọn họ.
Hứa Tri Nguyện lặng lẽ lùi ra sau, cái ông nội cho xem khẳng định là video mà Tần Kiêu và cô bị quay lại.
Sau khi xem xong, đầu tiên ông Tần rất kinh ngạc, cơ mà mấy giây sau ông liền mỉm cười: “Ba nói cái này à?”
Ông ngẩng đầu nhìn ông cụ Tần, cười nói: “Chút chuyện thôi mà.”
Hứa Tri Nguyện kinh ngạc nhìn ông Tần, bà Tần vươn tay nắm tay cô, nhỏ giọng nói: “Mẹ còn tưởng chuyện gì gấp bảo bố mẹ mau chóng từ nước ngoài trở về.”
Không không không, bố mẹ à, phản ứng của hai người sao có thể bình tĩnh vậy chứ?
“Con con con…” Ông cụ Tần cầm gậy chỉ vào ông Tần, “Bọn chúng là anh em!”
“Thì thế nào ạ?” Âm thanh lạnh lùng của Tần Kiêu từ phía sau truyền đến, anh tiện tay đóng cửa xe, chiếc áo gió màu đen bị thổi bay sau đó từ từ nằm yên.
Con ngươi đen láy trong suốt của anh dừng trên người cô, sau đó thốt ra: “Cũng không phải em gái ruột.”
“Con…các con! Trái tim của tôi!” Ông nội nói xong thì muốn lảo đảo.
Tần Kiêu bình tĩnh nhìn ông cụ, nhắc nhở: “Ông nội, hôm trước ông đã kiểm tra sức khỏe, chỉ tiêu các hạng mục đều không có vấn đề.”
Sau khi ông cụ Tần bị lật tẩy thì khuôn mặt không đỏ nữa, hơi thở ổn định: “Hai đứa làm ra loại chuyện này không sợ ông qua đời sao?”
Hứa Tri Nguyện vừa muốn giải thích rõ thì Tần Kiêu ngăn cô lại: “Ông nội, lúc trước khi bố con định ra việc hôn sự giữa con và Nguyện Nguyện ông cũng biết mà.”
Cô kinh ngạc nhìn bọn họ, lời này mang lượng thông tin rất lớn, rốt cuộc còn có chuyện gì mà cô không biết?
“Hiện tại Nguyện Nguyện là người nhà họ Tần, hai đứa sao có thể…” Ông cụ Tần tức giận lấy cây gậy gõ xuống đất.
“Ông nội, hồi trước rất ít người biết Nguyện Nguyện là người nhà họ Tần, nhưng từ hôm nay trở đi tất cả mọi người sẽ biết cô ấy là người nhà họ Tần.” Tần Kiêu nắm tay cô, khóe môi cong lên nụ cười, “Có điều, thân phận của cô ấy phải là Tần phu nhân.”
Ông cụ Tần ngẩn người, thấy Tần Kiêu đã kiên quyết vậy lại có bố mẹ bao che, ông cụ thở dài một tiếng: “Con xem các con, nói năng giống như là ông muốn đập vỡ uyên ương. Nguyện Nguyện cũng trưởng thành bên cạnh ông, tính tình con bé thế nào ông hiểu nhất. Từ nhỏ con đã khiến người ta bớt lo, đối với cái gì cũng chưa từng quá yêu thích, ông không phải sợ con không đối tốt với con bé thôi sao?”
“Ông nội, màn này đã diễn rồi.” Tần Kiêu nhắc nhở.
“Được rồi được rồi, mọi người vất vả lắm mới trở về một lần, trợ lý Kim, dọn cơm lên đi, cùng nhau ăn một bữa cơm, sau đó bàn bạc ngày cưới của hai đứa.”
Ông cụ Tần chống gậy xoay người đi vào trong.
Hứa Tri Nguyện lờ mờ đứng tại chỗ, cô nhìn Tần Kiêu, còn có ông bà Tần.
Hồi lâu sau, giọng cô hơi khô khốc: “Cứ vậy xong rồi?”
Tần Kiêu mỉm cười nhìn cô: “Bằng không thế nào?”
Lúc này chẳng lẽ không nên là bố mẹ kiên quyết không đồng ý, sau đó ông nội sẽ đuổi cô ra khỏi nhà, tiếp theo cô có mang đứa con của Tần Kiêu, bảy năm sau dẫn về bé Tần Kiêu bản mê người thu nhỏ trở về?
“Em nghĩ gì đó?” Đáy mắt Tần Kiêu lan tràn vẻ dịu dàng, “Chúng ta đã có hôn ước từ bé, chỉ là em không biết mà thôi.”
Bà Tần mang vẻ mặt yêu thương nhìn cô: “Nguyện Nguyện, hồi nhỏ con từng hỏi mẹ tại sao con không mang họ Tần, mẹ nói con và mẹ cùng một họ, thực ra mẹ có một người bạn thân cũng mang họ Hứa, sau khi sinh con ra thì cô ấy đi làm phóng viên, sau đó gặp nạn trong một lần sóng thần.”
“Lúc hai đứa còn nhỏ thì đã có hôn ước, sau khi bạn thân của mẹ qua đời, mẹ liền nhận con nuôi dưỡng bên người, Tần Kiêu lớn hơn con năm tuổi, cho nên nó biết con không phải em gái ruột của nó, khi ấy mẹ nghĩ rằng nếu sau này các con không thích đối phương, vậy không cần giữ hôn ước nữa, con chính là con gái ruột của mẹ. Ai ngờ…”
Bà Tần nói đến một nửa thì đột nhiên khóc lóc, bà đánh Tần Kiêu một cái: “Ai ngờ con gái của mẹ biến thành con dâu, con xem chuyện tốt con đã làm kìa!”
“Có gì khác nhau đâu ạ, đều là người nhà họ Tần.” Tần Kiêu biện bạch.
Hứa Tri Nguyện đẩy Tần Kiêu ra, nắm lấy tay bà Tần: “Mẹ…mẹ đừng khóc mà.”
Cô vươn tay lau nước mắt cho bà Tần: “Thực ra hồi học cấp hai con đã biết mình không phải con gái ruột của mẹ, nhưng con không dám hỏi mẹ, con sợ sau khi mẹ biết thì sẽ không cần con nữa.”
Nói xong cô không khỏi nhớ lại, sau khi biết mình không phải do bố mẹ sinh ra cô đã sợ hãi trong thời gian dài. Sợ ngày nào đó bố mẹ không cần cô nữa, nhưng mà bọn họ thật sự yêu thương cô. Về sau khi phát hiện mình thích Tần Kiêu, cô lại cảm thấy may mắn, may mà anh không phải anh trai ruột của cô.
Bà Tần ôm lấy cô: “Nguyện Nguyện, mặc kệ sau này con và Tần Kiêu đi bao xa, mẹ vẫn là mẹ con, mẹ vĩnh viễn thương con gái mình nhất.”
Cô nín khóc, mỉm cười ôm lấy bà.
Âm thanh yếu ớt của Tần Kiêu vang lên: “Mẹ, nếu mẹ đã nói vậy, hôm nay con và Tri Nguyện sẽ đi đăng ký kết hôn.”
Bà Tần trừng mắt liếc nhìn anh: “Mẹ gả con gái, con cưới con dâu, có thể tùy tiện thế sao?”
Bà Tần nắm tay Hứa Tri Nguyện đi vào trong nhà: “Nguyện Nguyện, mẹ nói con nghe, chuyện kết hôn phải bàn bạc kỹ lưỡng, từ hôm nay trở đi con phải xem xét tử tế coi Tần Kiêu có toàn tâm toàn ý với con không, nếu nó không đạt tới tiêu chuẩn, con không thể dễ dàng bằng lòng…”
Tần Kiêu có phần bất đắc dĩ: “…Rốt cuộc ai mới là con ruột của mẹ hả.”
Ông Tần vỗ vai anh, an ủi nói: “Con gái của bố, muốn gả cũng phải gả một cách nở mày nở mặt.”
Tần Kiêu hoàn toàn không còn lời nói.
Tần Dương ở bên cạnh nhếch khóe miệng: “Cậu vất vả rồi.”
“Cảm ơn.”
Anh cảm ơn Tần Dương báo cho anh biết trước khi ông nội muốn gặp Tri Nguyện, để anh có chuẩn bị vả lại có thời gian thăm dò ý kiến của bố mẹ, giảm đi nhiều sức cản.
*
Bữa tối hết sức hài hòa, ngoại trừ bất ngờ nhỏ ông nội hỏi khi nào có thể bồng chắt trai, thì có thể nói là hoàn hảo.
Sau khi dùng xong bữa tối thì ông bà Tần ngồi máy bay trở về Pháp xử lý công việc còn chưa hoàn thành, một tuần sau ông bà sẽ trở về chuẩn bị hôn lễ của hai người.
Hứa Tri Nguyện hỏi Tần Kiêu, một tuần sau kết hôn có phải nhanh quá rồi không, cô còn chưa chuẩn bị xong tâm lý, vả lại cô còn muốn chơi thêm mấy năm nữa.
Tần Kiêu không nói gì, anh dùng hành động báo cho Hứa Tri Nguyện biết anh đã chê quá chậm rồi.
Buổi tối, cô mở ra weibo, tiếng @ đột nhiên vang lên liên tục, cô mở ra xem, người theo dõi “weibo chính thức tập đoàn Tần thị” đã @ cô:
“Đại tiểu thư, Tần tổng nói cô chơi đủ rồi nên trở về nhà.”
Hứa Tri Nguyện quay đầu nhìn Tần Kiêu đang giả bộ ngủ, khóe môi cô cong lên, con hồ ly trong nóng ngoài lạnh này.
Cô cũng đăng bình luận nói: được.
Quãng đời còn lại rất dài, em muốn tham dự và chia sẻ mọi việc liên quan tới anh.
End