Đi vào quán bar, âm nhạc vang rung trời. An Ấu Thanh yên lặng ở trong lòng cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng gặp phải các anh trai, kể cả một người, bằng không cô nhất định phải chết.Mà trong đó, cô sợ nhất là gặp phải anh tư An Nặc Hi.
Bởi vì hắn là anh trai phúc hắc nhất của cô, mặt ngoài ôn nhu, kỳ thật là phúc hắc muốn chết.
Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Thất bị anh trai này chỉnh đến sợ cho nên vừa thấy hắn liền muốn chạy.
Nhưng mà giờ phút này, ở quán bar ghế dài phía trước, An Ấu Thanh lại nhìn đến một hình bóng quen thuộc.
Thật sự là ai thì người đó đến!
Gặp người xui xẻo, uống nước lạnh cũng bị sặc!
Lâm Tiểu Nguyệt cũng thấy được, cô ấy kích động hô:
“Tiểu Thất, mình nhìn thấy anh cậu! Ngô……”
An Ấu Thanh chạy nhanh che miệng Lâm Tiểu Nguyệt lại, ở bên tai cô ấy uy hϊếp nói:
“Hư, đừng kêu.”
“Ngô ngô……”
Nhìn đến Lâm Tiểu Nguyệt gật đầu, An Ấu Thanh lúc này mới buông cô ấy ra.
Nhìn thân ảnh trước mặt cách đó không xa, An Ấu Thanh lặng lẽ chui vào cái bàn phía dưới quan sát bên ngoài tình huống, chỉ hy vọng ngàn vạn lần không bị anh tư phát hiện.
Nhưng mà……
“Tiểu Thất, ra đây"
Cùng với một thanh âm ôn nhu từ, nghiêng phía trên truyền đến, An Nặc Hi tư thái ưu nhã ngồi xổm xuống, đối diện em gái ở dưới bàn.
“…… Tứ ca, không nghĩ tới ở chỗ này gặp được anh”
An Ấu Thanh lộ ra khuôn mặt khi khóc còn khó coi hơn khi cười, từ dưới bàn bò ra.
Bò ra phía trước, cô lặng lẽ ném tóc giả.
Nhìn em gái lộ ra một mảng lớn eo nhỏ với quần đùi không bao trùm hết mông, An Nặc Hi đôi mắt trầm xuống, cười như không cười nhìn cô:
"Tại sao lại chạy đến địa phương này? Đây là nơi em nên tới sao?"
Vậy sao anh còn tới, chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn! An Ấu Thanh ở trong lòng yên lặng phản kháng.
Nhưng ngoài miệng lại nhu nhược nói:
"Là...em cùng Tiểu Nguyệt tới!"
Tại loại thời khắc này, bạn thân chính là tấm chắn tốt nhất.
“Nga, phải không?”
"Ừm" Cô gật đầu mãnh liệt.
"Vậy đi đâu rồi?"
"Người đâu?" An Ấu Thanh ngẩng đầu, nhìn phía bên người liền thấy, Lâm Tiểu Nguyệt sớm không biết từ khi nào đã chạy.
Đáng chết, con nhỏ Lâm Tiểu Nguyệt này, mỗi lần trốn so với cô còn nhanh hơn, cô xin đơn phương tuyên bố, tình bạn giữa hai người đến đây là hết!
“Cùng anh đi" An Nặc Hi mặc kệ sắc mặt em gái không kịp hối hận, lập tức hướng phía trước đi đến.
An Ấu Thanh gục đầu xuống, đi theo.