Người nhà ông Trần nhìn thấy một màn này, thế nhưng không ai lên tiếng ngăn cản hành vi ác bá của hai anh em nhà này, ngay cả Triệu Mai tuy là mẹ của hai cô con gái cũng chỉ có thể đau đớn ở trong lòng, thầm hận chính mình không sinh được con trai.
Đại Ni tuy mới bảy tuổi nhưng cũng đã sớm quen với việc bị đối đãi bất công, nước mì bị giành mất cô bé chỉ đành liếʍ môi một cái, nghĩ lần sau nhất định phải uống nhanh hơn uống nhiều hơn.
Nhưng Nhị Ni chỉ mới năm tuổi, cô bé còn rất nhỏ, cảm thấy mình bị bắt nạt, vì thế liền bắt đầu khóc lên.
Cô bé há miệng khóc to, khóc lóc cực kỳ thương tâm, cực kỳ ủy khuất, Triệu Mại chỉ có thể đỏ mắt dỗ dành: “Nhị Ni ngoan, em trai con còn nhỏ, phải đưa nước mỳ cho các em uống, đừng khóc.”
Trần Đại Bảo cùng Trần Nhị Bảo hai anh em nhà này húp xoành xoạch đã hết bát nước mì, cả hai chỉ vào Nhị Ni cười: “Hahaha, Nhị Ni miệng to thật xấu quá, mau cho chị ấy chút bùn đi.”
Nhị Ni càng khóc to hơn.
Trần Đại Bảo liền nắm một nắm đất bẩn trên mặt đất muốn nhét vào miệng cô bé, lại bị Chu Chiêu Đệ ngăn lại, bất mãn bĩu môi.
Trong lúc đang mơ màng ngủ, Hách Liên Kiều bị tiếng khóc của Nhị Ni làm phiền, đôi lông mày thanh tú của cô bé nhăn lại thật chặt.
Mã Tú Liên thấy vậy, bà lập tức nghiêm mặt khiển trách Trần Đại Bảo: “Muốn uống thì ngoan ngoãn mà uống, nếu không thì ra ngoài chơi.”
Sau đó, bà lại hướng về phía Trần Nhị Ni đang gào khóc nói: “Đừng khóc, ngày mai nước mỳ sẽ để cho cháu uống, không nhường cho ai cả.”
Một hai đều là trẻ con, cũng đều là thứ không bớt lo gì đó!
Trần Nhị Ni từ tận đáy lòng rất sợ Mã Tú Liên, bởi vì bà nội không bao giờ cười với cô bé, nhưng khi nghe nói ngày mai lại có thể uống nước mì thơm ngon, cô bé lập tức ngừng khóc, chỉ còn nức nở vài tiếng.
Mã Tú Liên lại nhẹ nhàng vỗ về an ủi đứa cháu gái nhỏ vừa bị quấy rầy, lông mày nhỏ của Hách Liên Kiều dần dần dãn ra.
Lòng bà cũng dịu xuống, bắt đầu thu xếp việc nhà: "Con dâu ba, tối nay đến lượt con rửa bát rồi."
Lý Xuân Hoa lập tức trợn to hai mắt, vẻ mặt không tin nhìn mẹ chồng: “Mẹ, mẹ nói gì?”
Hơn một tháng nay, có thể nói là mười ngón tay của cô ta đều không phải chạm vào nước, có đôi khi cả ngày nằm trên giường không cần nhúc nhích, mẹ chồng cô ta sẽ tự mang thức ăn vào cho cô ta ăn.
Mã Tú Liên cho rằng cô ta không nghe rõ nên nói lại lần nữa: “Mẹ bảo con đi rửa bát.”
Lý Xuân Hoa xác nhận chính mình không có nghe nhầm ngay lập tức trên mặt cô ta lộ ra vẻ mặt ủy khuất, giống như Mã Tú Liên không phải là đang bảo cô ta đi rửa bát, mà là đi chặn bom.
Mẹ chồng sao lại có thể đối xử với cô ta như thế này?!
Bà không chỉ đưa khẩu phần ăn của cô ta cho chị dâu cả, mà còn đêm việc chị dâu cả phải làm đổ lên đầu cô ta!
Mã Tú Liên liếc mắt nhìn một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của cô ta, nên trừng mắt mắng: "Làm sao vậy? Mới ở cữ một tháng mà tưởng rằng mình biến thành dâu nhà giàu rồi sao, rửa mất cái bát liền cảm thấy ủy khuất phải không?”
Bà quắc mắt nhìn chằm chằm Lý Xuân Hoa, làm cô ta giật cả mình, nhớ lại sự lợi hại của mẹ chồng, thế nên liên tục lắc đầu: "Không, không có, con đi rửa bát ngay."
Nhìn thấy cô ta nhanh chóng thu dọn bát đũa, Mã Tú Liên cũng lười mắng tiếp, nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến cháu gái bảo bối của bà đang ngủ mất.
Nhưng hai mắt Lý Xuân Hoa lại đỏ hoe, cảm thấy khó chịu lại ủy khuất: Có cả ba cô con dâu ở đây, sao lại chỉ sai bảo mình cô đi rửa bát chứ.
Nhưng cô ta cũng không nghĩ tới, ngoại trừ cô ta ra, không có cô con dâu nào nhà họ Trần được ở cữ cả tháng như vậy, lại còn được bồi bổ sau sinh.
Chu Chiêu Đệ đã sớm ngứa mắt với cô ta từ lâu rồi, bây giờ trong lòng vô cùng vui sướиɠ, hả hê khi thấy cô ta gặp họa: Đáng đời, để cô tự mình làm đi!
Tuy nhiên, em dâu ba này cũng quá ngu ngốc!
Đổi lại nếu là cô ta lại sinh ra một tiểu hồ ly có thể làm hài lòng mẹ chồng, cô ta đều có thể dâng cúng tiểu hồ ly này, sau đó luôn luôn lấy lòng mẹ chồng.