Vẻ mặt Mã Tú Liên đắc ý tự hào nói: “Đúng vậy, bảo bối ngoan của chúng ta là người con gái đẹp nhất.”
Lý Xuân Hoa cảm thấy lời này của mẹ chồng có chút khoa trương.
Đang không biết có nên phụ họa theo hay không, Trần Tiểu Bảo liền lảo đảo đi vào: “Mẹ, con muốn đi vệ sinh.”
Mã Tú Liên lập tức ôm cháu gái nhỏ đứng lên cách ra xa một chút, hô to ra phía bên ngoài: “Tam Ni mau tới đây dẫn Tiểu Bảo đi nhà vệ sinh.”
Sau đó cúi đầu, chỉ thấy cháu gái nhỏ cau mày giống như bị giật mình.
Vì thế vội vàng hạ giọng dỗ dành cô bé: “Bảo bối ngoan không khóc nha, bà nội không hung dữ với cháu, bà nội là sợ anh trai cháu không nhịn được sẽ hun cháu mất.”
Hách Liên Kiều muốn nói, ta đường đường là công chúa của gia tộc Rồng sao có thể bị người phàm nho nhỏ dọa khóc được!
Nhưng vừa mở miệng lại là ngôn ngữ “a a a” của trẻ con.
Cô lại thở phì phò ngậm cái miệng nhỏ lại, không vui!
Mã Tú Liên vui vẻ không thôi: “Bảo bối ngoan đang nói chuyện với bà nội đúng không, đói rồi hả? Chúng ta đi uống sữa nha ~”
Vì thế Hách Liên Kiều hóa bi phẫn thành sức mạnh, uống từng ngụm từng ngụm sữa một.
Hừ, đều tại con Rồng xấu xa kia!
Thấy cô bé uống đến hương vị ngọt ngào, ý cười trên khóe miệng Mã Tú Liên chưa từng dừng lại.
Buổi trưa lúc ăn cơm còn cố ý khoe khoang với ông Trần một lần, nghe thấy vậy ông Trần vừa ghen tị lại vừa ước ao.
Tiếp theo, trong ánh mắt khϊếp sợ của người trong nhà, bưng chén mì trứng gà rau xanh của con trai cả đi về phía phòng của con trai thứ ba.
“Con dâu ba, ăn đi này!”
Trực tiếp khiến cho ba anh em trai nhà ông Trần nhìn đến ngẩn người: Ba anh em bọn họ đã sắp ba tháng không được ăn trứng gà rồi.
Nói đúng ra, ngoại trừ ba đứa cháu trai và hai người con dâu mới mang thai, người nhà họ Trần đều không được ăn trứng gà mấy tháng rồi.
Đầu năm nay trứng gà quý giá lắm!
Bốn quả trứng gà có thể đổi lấy một cân muối, năm quả trứng gà có thể đổi lấy một cân dầu hỏa, cho nên nhà nào cũng không nỡ ăn.
Sao mẹ vẫn chưa bình thường lại vậy?
Chu Chiêu Đệ đỏ mắt không thôi thầm véo cánh tay người đàn ông nhà mình một cái, muốn anh ta kháng nghị.
“Cha...”
Con trai thứ hai nhà họ Trần mới mở miệng nói một chữ, ông Trần đã nhấc mí mắt liếc anh ta một cái, nghiêm mặt nói: “Ăn cơm.”
Con trai thứ hai nhà họ Trần nhất thời cũng không dám lên tiếng nữa.
Trong lòng Chu Chiêu Đệ vừa chua xót vừa tức giận, lúc đó cô ta mang thai Đại Bảo và Nhị Bảo cũng chưa từng được ăn lương thực tinh tế như vậy.
Nhưng cô ta cũng không nghĩ tới, lúc cô ta mang thai vừa qua ba năm nạn đói lớn, một người phụ nữ mang thai có thể ăn no cũng đã là nhà chồng rất chiếu cố rồi.
Cho dù bây giờ nhà ông Trần có lực lượng lao động lớn, ngày bình thường cũng chỉ có thể ăn no tám phần.
Nhưng cái này cũng chưa phải là kết thúc.
Mấy ngày tiếp theo, mẹ chồng cô ta giống như bị quỷ nhập vào người, mỗi bữa đều dùng lương thực tinh tế làm cơm cho em dâu ba ăn.
Ăn hết mì sợi rồi, liền dùng một ít bột trắng trong nhà cán mịn rồi gói sủi cảo cặn dầu, hoặc là nấu súp bột mì để uống.
Quả thực là lấy cô ấy làm tổ tông để hầu hạ.
Nhìn mẹ chồng hoàn toàn thay đổi thành người khác, Chu Chiêu Đệ từ đỏ mắt tức giận biến thành kinh hoàng sợ hãi: Xong rồi, không phải mẹ chồng cô ta thật sự bị quỷ nhập vào người chứ?
Nhưng cô ta vừa mới nói ra một câu, đã bị người đàn ông nhà mình mắng cho một trận.
Ủy khuất, khó chịu.
Mã Tú Liên chỉ coi như không nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ, kinh hoảng và dò xét của cô ta, vui vẻ phục vụ con dâu ba ở cữ, trông đứa nhỏ.
Nếu không phải cháu gái nhỏ thật sự quá nhỏ không chịu nổi sự lăn qua lăn lại, buổi tối bà còn muốn ôm đến phòng mình.
“Bảo bối ngoan, đợi đến lúc cháu đầy tháng rồi sang ở chung phòng với bà nội, được không?”
Hách Liên Kiều mềm mại “a” một tiếng.
Được nha!
Cô có thể cảm nhận được, so với mẹ ruột Lý Xuân Hoa này, bà nội Mã Tú Liên đối xử với cô càng thêm để ý.
Mã Tú Liên vui vẻ không khép miệng lại được, liên tục khen ngợi.
“Thật là ngoan, bà nội hiểu cháu nhất.”
“Bảo bối ngoan của chúng ta rất thông minh.”