Một tuần sau Vân Nga đã khỏi bệnh. Người đầu tiên tới thăm chị lần này không phải là nhà vua mà là Ca Ông hoàng hậu. Cô ta mang theo cái bụng to tướng, hình như sắp chín tháng rồi. Phạm Kiều Oanh đi thẳng vào tiền điện, chống nạnh quát lớn:
- Dương Vân Nga! Ngươi ra đây cho bổn cung. Vì cái gì mà tất cả hoa xoan ta trồng trong điện Nguyệt Yên đều bị cung nữ bứt rễ vứt đi? Người bị dị ứng là ngươi, tại sao lại bắt ta chặt hết hoa xoan???
May quá! Vân Nga tỉ vừa ra vườn hoa đi dạo. Ả ta có hét khàn họng cũng không làm phiền tỉ tỉ. Tôi lấy thân phận là người có quyền cao nhất trong điện Vân Sàng hiện giờ thay tỉ tỉ ra tiếp vị khách quý. Đã nói rồi, người bị tôi “anti” số 2 trong kinh thành Hoa Lư chính là cô ả Phạm Kiều Oanh. Oanh lớn hơn tỉ tỉ một tuổi, là em gái của Phạm Hạp ngoại giáp thành chỉ huy sứ. Nhà họ Phạm có công giúp Đinh Bộ Lĩnh dẹp loạn nên nữ nhi nhà họ mới có cơ hội vào cung. Nói về nhan sắc thì Phạm Kiều Oanh so với tỉ tỉ kẻ tám lạng người nửa cân. Là hai vị hoàng hậu trẻ nhất, đẹp nhất hiện giờ. Nhưng tỉ tỉ Vân Nga là cô gái có tâm hồn phong phú, tài năng hơn người còn Phạm hoàng hậu chính xác là một con búp bê rỗng ruột. Cô ta luôn ỷ vào sắc đẹp mà cho đấy là tất cả, thêm vào việc đã mang long thai nên cứ dương dương tự đắc xem mình là “chính cung”. Được lắm, nhờ có ả họ Phạm mà cung đình bớt tẻ nhạt, mang chút mùi vị tranh đấu phù hợp với phim cổ trang.
Không biết có nên nói cảm ơn không nhỉ?
Tôi từ trong buồng bước ra, giả điệu thục nữ dịu dàng mà xòe váy, nhún chân.
- Ca Ông hoàng hậu đại giá quan lâm!
Đúng y như dự đoán, cái giọng chua chát của cô nàng vang lên:
- Làm cái gì thế? Không biết phải hành lễ ra sao à? Có cần bổn cung sai thượng thư bộ Lễ tới dạy ngươi không?
Đúng là người kém hiểu biết, cái này là kiểu chào mà quý cô quý bà thường dùng trong các buổi dạ tiệc, khiêu vũ. Tôi lo cô ta tổn thọ, không kịp sinh quý tử cho Đinh Tiên Hoàng nên mới hạn chế quỳ. Hoàng hậu phe phẩy quạt lông, ngồi xuống ghế mỹ nhân vốn chỉ có tỉ tỉ mới được dùng:
- Hoàng hậu nhà ngươi đâu? Mới sáng sớm đã đi đâu rồi?
- Bẩm nương nương, tỉ tỉ của nô tì có thói quen dậy sớm đi dạo. Không biết trời còn sớm thế mà nương nương tới đây làm gì? Không nghỉ ở nhà cho khỏe, kẻo long thai sắp tới ngày lâm bồn lại xảy ra chuyện…
Tôi chưa nói hết thì cây quạt từ đâu bay trúng vào đầu. Quạt bằng thanh gỗ mun, rất cứng, chẳng kém gì cục đá. Cú ném này đau như trời giáng, làm tôi hoa cả mắt! Ả ta dùng hết sức lực muốn gϊếŧ tôi đây mà…Từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới nay chưa ai dám động thủ với tôi như vậy. Cả lúc học mẫu giáo rồi vào cấp một tôi đều là “đàn chị” trong lớp. Cấp 2, cấp 3 thì luôn có tên trong ban cán sự lớp, từ lớp trưởng tới lớp phó, tổ trưởng, tổ phó chưa cái nào là tôi chưa làm, không những thế còn “thăng quan tiến chức” liên tục. Vì lẽ đó đám bạn bè luôn nể nang tôi mấy phần, chỉ cần một cái trừng mắt là tụi nó đã cụp đuôi, nhìn tên tướng quân Lê Hoàn mà xem, anh ta cũng không ngoại lệ! Nhưng vào giờ này, khắc này, một cô ả xấu xa đáng ghét lại dám khiêu chiến với bổn cô nương. Cơn giận của tôi mà trổi dậy thì sẽ còn khủng khϊếp hơn vụ khủng bố ở Lầu Năm Góc. Phản ứng đầu tiên của tôi là nhặt lấy hiện vật, dùng hết lức ném trả lại chủ nhân của nó.
Phạm hoàng hậu kêu ré lên, né sang trái. Không ngờ cô ta như vậy mà thân thủ nhanh nhẹn đáng gờm.
- Con tiện tì to gan! Dám hành thích đương kim hoàng hậu! Người đâu? Bẻ tay nó cho bổn cung!
Đương nhiên bọn Tiểu An và A Mẫn nao núng không biết làm sao, chỉ có hai nô tì đi cùng Ca Ông hoàng hậu là nhanh chân chạy tới. Muốn so tài với tôi hả? Đừng mơ! Mặc dù tôi không lợi hại như Thần Điêu đại hiệp nhưng cũng từng học qua mấy động tác tự vệ cơ bản. Đó là vào mấy năm trước, khi tệ nạn hϊếp da^ʍ xảy ra thường xuyên ở gần khu vực trường học. Nhà trường lo lắng bèn mời hai nữ công an tới tập huấn cho nữ sinh các lớp. Không ngờ mấy cái tư thế thủ đó lại có lúc dùng được.
Hai cô a hoàn mỗi người giữ một cánh tay của tôi. Họ chưa kịp làm gì thì tôi đã dùng lực giải phóng tay phải, xô một người ra xa, tiếp đó là chưởng vào ngực người còn lại.Trong tích tắt, cả hai đã ngã nhào xuống đất.
Phạm hoàng hậu thét re ré, ngón tay run run chỉ vào mặt tôi:
- Còn dám kháng cự? Được lắm, hôm nay bổn cung sẽ dạy dỗ ngươi tử thế thay tỉ tỉ của ngươi… Lính đâu?
Ả vừa nói vừa dậm chân uỳnh uỳnh.
Hỏng rồi, hai đứa con gái kia thì không sao, nhưng mà đυ.ng tới cấm vệ quân thì tôi toi mất! Mấy tên lính này đều là người của tỉ tỉ, theo lẽ thường chỉ vâng lệnh Trinh Minh hoàng hậu nhưng Phạm Kiều Oanh cũng là một hoàng hậu danh chính ngôn thuận, bọn họ mặc dù rất khó xử nhưng vẫn miễn cưỡng khống chế tôi lại. Tôi bị hai người cao to kèm chặt cánh tay, có giẫy thế nào cũng không ra. Phạm Kiều Oanh đắc ý bước tới, ả ôm cái bụng bự, trừng mắt nhìn tôi:
- Hừ, sao lại có cái loại như ngươi ở trong Tây cung này? Ngươi là sơn nữ hoang dã hả? Không phép tắc, không ra thể thống gì hết! Hôm nay bổn cung không dạy dỗ ngươi tử tế thì ta không phải Ca Ông hoàng hậu… Nhưng mà… trước hết phải coi bộ mặt ngươi ra sao đã. Lúc nào cũng che khăn, lẽ nào là xấu xí quá không dám cho ai nhìn?
Tôi giật mình né tránh bàn tay vươn ra của cô ta. Chuyện tôi là em gái song sinh của Vân Nga không ai biết, họ luôn nghĩ chúng tôi cách nhau vài tuổi. Trước lúc nhập cung tỉ tỉ đã dặn dò không cho bất cứ ai biết khuôn mặt của tôi. Chị nói rằng như thế rất nguy hiểm, sẽ có người lợi dụng điểm này mà giở trò hãm hại. Hơn nữa, tỉ tỉ linh cảm rằng sẽ có một lúc nào đó, bí mật này chính là chiếc chìa khóa vạn năng, có thể cứu rỗi nhiều tình huống. Dù linh cảm của chị không rõ ràng, nhưng tôi cũng tin như thế. Chắc chắn đây là lý do tôi tồn tại trong thời đại này, chính là “phò trợ” Dương Vân Nga trở thành vị hoàng hậu, thái hậu danh tiếng.
Bàn tay đáng ghét kia đã xí hụt, nhưng lần thứ hai thì e không dễ dàng như thế. Trong lúc tôi phát hoảng muốn liều mạng bỏ chạy thì giọng nói thân quen đến kịp lúc cứu nguy.
- Dừng tay!
Đứng sừng sững ở cửa điện là Vân Nga tỉ tỉ, còn có cả Nam Việt Vương Đinh Liễn và… cái tên bị tôi “anti” số 1.
- Thả Dương quyến nữ ra!
Chưa bao giờ giọng nói của tỉ tỉ lại cứng rắn như thế. Tôi đã quen nghe cái kiểu chàng chàng thϊếp thϊếp mà Vân Nga gọi Đinh Tiên Hoàng, đây là lần đầu chị thực sự dùng uy quyền của một vị hoàng hậu. Hai tên lính lập tức thả tôi ra, quỳ xuống chào ba đại nhân vật mới tới. Tôi biết mình không nên gây thêm phiền phức, cũng quỳ xuống thỉnh an đúng quy cách. Tỉ tỉ nâng tôi dậy, lo lắng nhìn thân thể tôi:
- Muội có sao không? Xảy ra chuyện gì thế?
Chị nhìn chầm chầm lên trán tôi, chắc chỗ đó bây giờ là một trái mận to đùng rồi. Tôi lắc đầu, lí nhí giải thích cho tỉ tỉ. Thập đạo tướng quân hành lễ theo cung cách nhà binh với Phạm hoàng hậu. Nam Việt Vương đủng đỉnh đi vào, tới bên cạnh Ca Ông hoàng hậu, ôm quyền cúi nhẹ người:
- Hoàng hậu nương nương, lâu ngày không gặp!
Phạm Kiều Oanh không nghĩ sẽ xuất hiện nhiều người thế này, ả ta phất tay áo nói giọng chán chường:
- Vương không cần đa lễ. Bổn cung đang dạy dỗ đứa con gái này, may mà Dương hậu về kịp lúc, ta cũng không phải nhọc sức.
Vân Nga tỉ biết đầu đuôi câu chuyện, nhìn tôi không hài lòng rồi quay sang lễ độ nói với Kiều Oanh:
- Đều là Dương quyến nữ không biết phép tắc, mong Phạm hậu nể mặt bổn cung, bỏ qua cho muội muội ta lần này…
Người khác nghe những lời nói khách sáo của Vân Nga chắc đã không để bụng nhưng bà hoàng hậu này là loại nhỏ nhen hiếm có. Kiều Oanh sai nô tì nhặt cây quạt đang rơi dưới đất lên, tiến về phía tỉ tỉ:
- Dĩ nhiên là phải nể mặt Dương hậu rồi. Bổn cung thì không sao nhưng mà đứa con gái này dám cả gan nói xúi quẩy cho hoàng nhi của ta, còn hành thích ta suýt thì bị thương. Bổn cung mà có mệnh hệ gì thì trực tiếp nguy hiểm cho tiểu hoàng tử. Dương hậu nói xem, tội gϊếŧ hại con cháu hoàng thất có đáng chết không?
Cô ta dùng ánh mắt như rắn hổ mang nhìn tôi. Tôi không thể nào nhịn được, ý cô ta là phải khiến tôi chết mới hả dạ à? Cái đầu sưng húp này còn chưa hỏi tội cô ả kia mà. Tôi không muốn đứng sau lưng tỉ tỉ mãi, tôi dũng cảm đến trước mặt Phạm hoàng hậu, hùng hổ chống nạnh chỉ thẳng mặt ả ta:
- Nè, bà ỷ mình là hoàng hậu thì ngon lắm hả? Muốn mạng người là có mạng người sao? Tôi cho bà hay, đừng ở đó mà khoác lác. Chắc gì cái thai này là con trai chứ? Bộ bà đi siêu âm rồi hả? Nói không chừng lại là một công chúa, bụng phải nhọn một chút mới là con trai!
Qủa nhiên cái chuyện trai gái gây đả kích cho Phạm Kiều Oanh. Là một hoàng hậu ai chẳng muốn mình sinh ra hoàng tử, chỉ có hoàng tử mới có thể làm thái tử, làm thái tử thì sẽ làm vua. Rõ ràng Kiều Oanh vô cùng mong chờ đứa trẻ này ra đời. Những lời tôi nói chắc đã đủ để bị lôi đi xử chém, không dùng kính ngữ, lại còn trù ẻo một vị hoàng hậu. Phen này tôi toi thật rồi! Hối hận thì cũng đã muộn. Nam Việt Vương trợn mắt kinh ngạc nhìn tôi, Vân Nga tỉ tái mét mặt mũi, còn Lê Hoàn thì trầm ngâm. Con người này không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt ẩn ý “lần này cô gây chuyện lớn rồi”. Có lẽ anh ta cũng hiểu tính tình của tôi, dù sao cũng từng bị tôi trừng mắt một lần và cả vụ lẻn vào thành Tràng An xem lính tắm… thôi đừng nhắc chuyện đó, xấu hổ chết được!
Phản ứng của Phạm Kiều Oanh ban đầu là đứng ngay người, sau đó thì run rẩy chỉ tay vào mặt tôi, lắp bắp không nói nên lời. Dường như tức quá, cô ta nhảy dựng lên, dậm chân uỳnh uỳnh xuống đất. Ôi đàn bà con gái không nền nết, cô ta không nhớ là mình đang mang thai à? Hậu quả của hành động quá khích đó là Phạm hoàng hậu nhăn mặt ôm bụng.
- Ối… ối đau… bụng của ta đau quá!
Hai a hoàn đi theo lập tức nhào tới, đỡ lấy chủ nhân. Phạm Kiều Oanh sắc mặt tái hẵn đi, răng cắn môi dưới, thở hồng hộc:
- Chết rồi… không ổn rồi…
Tôi nhìn thấy dưới đất loang ra một dòng chất lỏng, có lẽ đã bị vỡ nước ối. Khi mọi người còn đang kinh sợ không nhúc nhích thì Thập đạo tướng quân nhanh trí chạy tới, bế xốc ả ta lên. Sắc mặt anh lộ ra chút bối rối hiếm thấy:
- Nhanh! Gọi ngự y tới! Ta đưa hoàng hậu về Nguyệt Yên cung!
Mọi người sực tỉnh ra, bắt đầu chạy nháo nhào. Lê Hoàn ôm lấy cô ả họ Phạm, đi như bay ra khỏi chính điện. Bấy giờ tôi mới hình dung được một điều: Cái đầu này e là khó giữ rồi!