Tân Mùi (971), Thái Bình năm thứ hai, Tống Khai Bảo [1] năm thứ tư. Đại Cồ Việt quốc thái dân an, Đinh triều lớn mạnh, bá tánh an cư lập nghiệp.
Về phần tôi, cách đây không lâu, đã được hoàng đế ban cho chút địa vị trong hoàng cung. Là vị muội muội mà Dương hậu yêu mến nhất, gọi nôm na thì cũng là “muội thê” của Đinh Tiên Hoàng rồi. Việc hoàng hậu từ dân gian đem theo một cô em ruột cùng nhập cung hình như chưa xảy ra trước đây, cũng chẳng biết phải ban cho danh hiệu gì nên Đinh Tiên Hoàng tạm gọi là “Dương quyến nữ”. Chữ “quyến” trong “gia quyến”, tạm hiểu là cô gái họ Dương và là người nhà của người thuộc hoàng tộc. Ôi, thật rắc rối, tóm lại là cái tên gọi có chút khác nhưng thực ra tôi cũng chỉ là “a hoàn cao cấp” của Dương hậu mà thôi. Về cơ bản, không ai coi tôi ra gì nhưng vì nể mặt Hoàng hậu cũng không ai dám làm khó dễ với tôi.
Ở kinh thành Hoa Lư, hệ thống chính quyền trung ương đã đi vào nề nếp, vua Đinh Tiên Hoàng tiếp tục công cuộc trấn hưng đất nước. Vua cho phát hành tiền đồng có lỗ vuông mặt trước đúc bốn chữ “Thái Bình Hưng Bảo”, bên sau đúc chữ “丁”(Đinh)
Vào một ngày khô ráo hiếm có trong tháng 8, tại vườn thượng uyển thuộc cung Thiên Long…
Đinh Tiên Hoàng xòe bàn tay, khuôn mặt cười vui hớn hở, chòm râu đen trắng run run khi ông nói:
- Dương hậu, nàng xem, loại tiền này ngày mai sẽ có mặt trong cả nước… trẫm đem tới tặng nàng những đồng tiền đầu tiên!
Vân Nga ngồi trên ghế may, vươn ngón tay cầm lấy một đồng xu, giơ lên cao nhìn rất kĩ. Vẻ chăm chú của Vân Nga khiến vua rất hài lòng.
- Sao hả? Nhìn rất tốt đúng không? Những thợ làm trong xưởng đúc bạc đều là những tay lành nghề, đã được Đinh ngoại giáp (ý nói Đinh Điền 丁佃) chọn lựa kĩ càng!
Vân Nga mỉm cười, dịu dàng nhìn hoàng đế, vừa nói vừa nhận lấy những đồng còn lại trong tay ngài.
- Hoàng thượng anh minh, tiền này có mang niên hiệu Thái Bình, quả là chuyện đáng mừng của Việt quốc ta.
Phất Kim công chúa cũng đã được phụ hoàng tặng một túi đầy tiền. Cô ngồi dưới chân hoàng đế nũng nịu ngả đầu vào đùi cha:
- Phụ hoàng! Tiền trong nước đâu phải không có. Vì sao người phải tốn công phí sức đúc thêm tiền mới?
Đinh Tiên Hoàng nhìn con gái, lắc đầu:
- Kim nhi ngốc ngếch, lẽ nào con không rõ dụng ý của trẫm? Ái khanh, nàng nói thử xem, vì sao trẫm phải bỏ công tìm thợ đúc loại bạc mới này?
Dương hậu cúi đầu nhìn bàn tay đang đùa nghịch với nắm tiền đồng, khóe miệng xinh đẹp cười duyên dáng:
- Bẩm chúa thượng, thần thϊếp đoán người không muốn tiếp tục sử dụng tiền đồng của triều đình phương Bắc, cũng như việc hoàng thượng đặt tên nước là Đại Cồ Việt, chữ “Cồ” không phải tiếng hán mà là tiếng nôm, cũng mang nghĩa “to lớn”, chữ “Việt” trong Lạc Việt [2] như thế dù đọc bằng ngôn ngữ gì cũng thấy giang sơn ta bao la, quan trọng là có thêm hơi hướng dân tộc. Ngoài ra, chúa thượng cho lập 5 hậu, phong con trưởng làm Vương chứ không làm Thái tử,… tất cả đều có ý khẳng định sự khác biệt, nền tự chủ của giang sơn Đại Cồ Việt chúng ta. Tiền này có đúc niên hiệu riêng và cả tên triều. Hình tròn tượng trưng cho trời, lỗ vuông tượng trưng cho đất. Phải chăng lấy tích Bánh Chưng Bánh Giầy thời Hùng Vương?
Đinh Tiên Hoàng thoáng sững người, lại dịu dàng nhìn Vân Nga, khuôn mặt thoáng vẻ ngạc nhiên lại vừa khen ngợi. Rồi vua cười, tiếng vọng ồm ồm khắp điện Thiên Long:
- Ha ha ha… vẫn là nàng đi guốc trong bụng trẫm! Kim nhi, con xem, đến bao giờ thì con mới sâu sắc bằng một nửa Dương hậu?
Công chúa Phất Kim tỏ vẻ giận dỗi, cô nhét túi tiền vào vạc áo, phủi tay đứng dậy:
- Phụ hoàng, người lúc nào cũng chê cười nư nhi, thử hỏi không có nữ nhi người làm sao dễ dàng thu phục giang sơn này vào trong tay? Mẫu hậu của nữ nhi không được thông tuệ như Dương hậu, dĩ nhiên nữ nhi cũng phải khờ khạo một chút, như vậy mới hợp lẽ tự nhiên!
Ánh mắt công chúa nhìn về phía Vân Nga tỉ và tôi, trong lời nói rõ ràng có chút hiềm khích. Vân Nga đáp lại bằng nụ cười ôn hòa:
- Công chúa, bổn cung sao dám so về tài trí với Cồ Quốc Hoàng hậu_ Tỉ hướng về phía bệ hạ, cười_Bệ hạ, người lại đùa thần thϊếp rồi. Mấy hôm trước, Kiều Nga muội muội ta còn sang thỉnh an người, mong học được một chút tài nghệ thêu thùa của Trần hậu. Cái đó ta là lỗi tại ta, không thể dạy cho tiểu muội mình.
Để phụ họa cho tỉ tỉ, tôi cũng gật đầu hùa theo:
- Phải đó, phải đó! Hoàng hậu đúng là có bàn tay kim chỉ, hoa mẫu đơn người thêu đẹp tới nỗi con bướm trắng cũng ngỡ hoa thật mà đậu vào!
Quả nhiên công chúa Phất Kim dễ giận dễ quên, chỉ nói vài câu đã dỗ được cái tính trẻ con của cô. Con gái xuất giá rồi mà vẫn còn hồn nhiên như thiếu nữ chưa chồng.
- Dĩ nhiên rồi! Ngươi còn chưa thấy chiếc khăn choàng “Xuân Sắc”, mẫu hậu đã thêu lên đấy một trăm bông hoa lê tuyệt đẹp… à phải rồi! Có một tấm lụa đỏ thêu đóa bạch cúc gọi là “Ẩn Dung”, là khăn dùng làm mạng che mặt. Màu đỏ tươi rói làm nền, một đóa bạch cúc nở xòe rực rỡ bên trái. Vì ta không dùng nên vẫn còn để ở chỗ mẫu hậu. Hôm nào rảnh bổn công chúa sẽ tới hỏi người, xin “Ẩn Dung” về tặng cho Dương quyến nữ, đảm bảo cô sẽ thích!
Nói rồi công chúa hành lễ, ra khỏi điện Thiên Long, tôi định đa tạ một tiếng cũng không kịp. Phất Kim công chúa còn lớn hơn Vân Nga một tuổi, đã lấy chồng tử thuở 15. Nói về hôn sự đó thì khá rắc rối. Phò mã tên là Ngô Nhật Khánh, chính là con trai của Kiểu Quốc hoàng hậu Dương Hân Nga và còn là con cháu dòng họ Ngô Vương (Ngô Quyền). Năm 965, Ngô Nhật Khánh (吳日慶) nổi dậy ở Đường Lâm, là một trong 12 sứ quân, tự xưng là Ngô Lãm Công. Đinh Bộ Lĩnh đối với Ngô Nhật Khánh và Ngô Xương Xí (吳昌熾) không dùng binh mà dùng mưu để dụ hàng. Ông cưới mẹ Nhật Khánh, sau phong Kiểu Quốc hoàng hậu, lại gả công chúa Phất Kim cho y. Sự thông gia chồng chéo này là để củng cố quan hệ, từ đó thu phục được vùng Đường Lâm.
Hoàng hậu Dương này cũng là người có tư sắc, tư tài. Bà nay đã 46, lớn tuổi hơn nhà vua. Chữ “Hân” phát âm gần giống chữ “Vân”, có lẽ vì thế mà gây sự hiểu lầm. Các tài liệu về sau có cái cho rằng mẹ Ngô Nhật Khánh là Dương Vân Nga, là vợ của Ngô Xương Văn. Thế hóa ra tỉ tỉ tôi trở thành hoàng hậu 3 triều đại Ngô-Đinh-Lê sao??? Không không, là lầm lẫn cả ấy mà!
Công chúa Phất Kim tuy đã gả cho nhà họ Ngô nhưng vẫn thường về cung thăm phụ hoàng và mẫu hậu. Mẹ cô chính là Cồ Quốc hoàng hậu Trần Nương, người vợ thứ hai của Đinh Tiên Hoàng từ khi ông chưa làm vua.
Ây da, cái quan hệ của gia đình hoàng tộc này quá ư rắc rối, hai bà xui gia lại có chung một chồng. Nhưng dù thế nào thì cũng không ảnh hưởng lớn tới tỉ muội tôi. Các bà hoàng hậu cũng ít khi hội hè, cung ai nấy sống, việc ai nấy lo. Chốn hậu cung thực ra cũng không quá ác liệt như trong phim ảnh. Nếu có ai đó muốn hô mưa gọi gió thì chỉ có thể là Ca Ông hoàng hậu. Cùng với tỉ tỉ, Phạm Kiều Oanh là hai hoàng hậu trẻ nhất, được rước về sau khi hoàng đế lên ngôi. Đầu năm nay, cô ta đã hoài thai, xem chừng sẽ sinh quý tử.
Tôi vừa nghĩ ngợi vừa thuận tay xếp một con cá sấu bằng giấy. Chất liệu giấy thời nhà Đinh hiển nhiên không bằng thế kỉ 21. Độ dai miễn cưỡng cũng có thể chơi Origami [3] được. Cái trò này là tôi học được từ một cô bạn trong lớp. Từ bắt chước đã trở nên thành thục, có thể xếp những hình thù phức tạp, công phu.
Chút tài lẻ này rất có hiệu quả trong việc mua vui cho hoàng đế. Ngài cực kì hứng thú với những món đồ chơi tôi làm ra. Hồi đầu tháng này, có một lô cống phẩm của nước lân bang đem đến. Đinh Tiên hoàng đem vải vóc thượng hạng phát đều cho 5 vị hoàng hậu, riêng tỉ tỉ được một chiếc vòng kiềng ngọc bích quý giá và tôi thì được tặng cả hộp giấy lụa nhiều màu. Thứ giấy này có thể xem là loại cao cấp nhất trong tất cả các loại giấy ở thế kỉ X. Hoàng đế quả nhiên là sợ tốn cơm tốn gạo nuôi kẻ ăn không ngồi rồi, nên mới tạo cho tôi một số “công ăn việc làm” (nè nè! Làm ơn đừng bôi nhọ nhân vật lịch sử nhé! >_