Cảm giác ngột ngạt dần xâm chiếm tâm trí cô, Thẩm Linh hai mắt nhắm nghiền, bàn tay cũng dần buông ra.
"Thẩm Linh, cô yếu đuối như vậy thì sao có thể trả thù cho mẹ được".
Một giọng nói lạnh lẽo từ một cõi hư vô xa xăm nào đó vang lên bên tai Thẩm Linh. Đôi mắt xinh đẹp nhắm chặt lại đau khổ. Giọng nói kia lại vang lên lần nữa.
"Nếu cô không thể thì để tôi giúp cô".
Rồi chẳng biết lấy đâu ra sức mạnh, Thẩm Linh đẩy Đỗ Hạ Vy ngã sang một bên rồi lập tức đứng dậy. Ánh mắt đượm buồn khi nãy giờ đã trở nên lạnh lẽo đến cực cùng, trong đáy mắt còn có thêm vài phần sát khí. Thẩm Linh túm lấy tóc Hạ Vy, kéo giật xuống, ép cô ta ngước lên đối diện mình.
"Tao chưa tìm mày tính sổ, mày lại dám gây chuyện với tao..."
Một nụ cười lạnh xuất hiện trên gương mặt không chút cảm xúc của Thẩm Linh. Trong nụ cười đó còn có cả sự hung tàng mà trước đây chưa từng có. Đỗ Hạ Vy vẫn còn chưa kịp phản kháng thì ngay lập tức, một cú tát giáng xuống, gương mặt Hạ Vy bị đánh lệch sang một bên, đầu đập xuống đất. Thẩm Linh phủi phủi tay, đứng thẳng người lên nhìn cô gái đáng thương trước mặt, biểu cảm đầy thích thú.
Đầu có chút đau đớn, đồng tử trong mắt co rút lại, Thẩm Linh nhìn Đỗ Hạ Vy trước mặt, cơ thể không tự chủ mà lùi về sau.
"Tôi... tôi xin lỗi, tôi... tôi không cố ý".
Cô không cố ý, Thẩm Linh không cố ý. Cô chỉ muốn đẩy Hạ Vy ra mà thôi, cô không cố ý đánh Hạ Vy. Thật sự không cố ý.
"Mày làm gì con gái tao vậy?"
Lâm Mỹ Kiều chạy tới, đẩy Thẩm Linh ra. Bà ta vội vàng đỡ Đỗ Hạ Vy lên, ánh mắt đầy đau lòng. Cũng phải, dù gì thì đó cũng là con gái bà ta, máu chảy thì ruột mềm, có người mẹ nào mà không thương con mình kia chứ.
"Mày hại nó chưa đủ thê thảm hay sao mà còn tới đây đánh nó như vậy?"
"Tôi... Tôi không... không cố ý ".
"Mày không cố ý! Vậy mày nói tao nghe xem, nó vì ai mà ra nông nỗi này ".
Thẩm Linh không trả lời được câu nào. Quả thật là vì cô nên Hạ Vy mới thành ra như thế. Nhưng mà...cũng là vì cô ta gây sự trước. Thẩm Linh quay người muốn bỏ đi thì bị Lâm Mỹ Kiều nắm lấy cổ tay giữ chặt lại, ánh mắt giận dữ nhìn cô.
"Mày đừng tưởng rằng có Mạc Thanh Phong bảo vệ thì liền có thể không xem ai ra gì, muốn làm gì thì làm. Tao nói cho mày biết, người khác sợ mày nhưng tao thì không sợ mày đâu"
"Buông ra".
"Tao không buông".
Nói rồi bàn tay Lâm Mỹ Kiều đưa lên, nhắm về phía Thẩm Linh đánh tới. Nhưng bàn tay chưa kịp đánh xuống thì đã bị Thẩm Linh giữ lại, cô nhìn bà ta, trong mắt đầy sự chết chóc.
"Bà không sợ tôi thì tôi cũng không sợ bà. Đừng nghĩ đến chuyện tôi sẽ đứng yên cho bà đánh. Lâm Mỹ Kiều, Đỗ Hạ Vy thành ra như thế này đều là tại bà đó".
Là tại bà ta quá yêu thương, quá cưng chiều cô ta nên cô ta mới cho rằng bản thân có thể tùy ý làm loạn. Là tại bà ta luôn bao che, luôn thay cô ta giải quyết mọi hậu quả nên mới khiến cô ta càng lúc càng kiêu ngạo. Là vì bà ta luôn bảo vệ cô ta nên cô ta mới coi trời bằng vung, tự ý làm càng.
Lại là cảm giác đó, đầu đau dữ dội, đồng tử co rút lại, Thẩm Linh không thế chịu đựng được nữa rồi. Cô cứ có cảm giác người vừa nói ra mấy lời tàn nhẫn đó là một người khác không phải là cô. Thế nhưng mà bàn tay cô vẫn đang nắm chặt tay của Lâm Mỹ Kiều.
Thẩm Linh hoảng hốt buông tay ra, quay lưng bỏ đi không quay đầu lại. Cô đau, đầu cô rất đau.
______________
Trong phòng làm việc...
Ân Thiên Vũ đang ngồi trên bàn làm việc, đôi mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, bàn tay thon dài khẽ đẩy cặp kính lên, cử chỉ ôn nhu động lòng người.
Ân Thiên Vũ, hai mươi sáu tuổi, cao 1m84, là con trai độc nhất của Ân Khải Uy, một ông trùm khét tiếng trong thế giới ngầm. Tuy đã rửa tay gác kiếm, làm ăn lương thiện nhưng danh tiếng của ông vẫn còn là nỗi khϊếp sợ cho những người trong thế giới ngầm đó.
Ân Thiên Vũ sở hữu gương mặt anh tuấn, lạnh lùng và mạnh mẽ của Ân Khải Uy nhưng lại thừa hưởng sự ôn nhu, cao quý của mẹ. Anh chính là mẫu người mà bất cứ cô gái nào cũng ao ước. Đẹp trai, giàu có, tài giỏi, lạnh lùng...đúng là cực phẩm mỹ nam.
"Bác sĩ Vũ, cô Thẩm Linh đến rồi"
"Cho cô ấy vào đi".
Dược sự cho phép, cô y tá trẻ tuổi mở cửa dẫn Thẩm Linh đi vào.
"Được rồi, cảm ơn em".
Cô y tá đôi má ửng đỏ, ngượng ngùng đi ra ngoài. Trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại Ân Thiên Vũ và Thẩm Linh.
"Cô Linh, mời ngồi"
Thẩm Linh ngồi xuống trên chiếc ghế sofa được đặt giữa phòng. Sắc mặt cô đầy sự mệt mỏi, đưa tay xoa xoa vùng thái dương.
Một cốc nước được đặt xuống, Ân Thiên Vũ cũng ngồi xuống đối diện cô. Thẩm Linh cầm lấy ly nước, đưa lên miệng uống một ngụm rồi đặt vào chỗ cũ.
"Dạo gần đây cô cảm thấy thế nào, đã ổn hơn chưa?"
"Tôi... không ổn lắm"
Đôi mắt mang theo ý cười cùng đường cong đẹp đẽ trên môi Ân Thiên Vũ cứng lại,. nhìn Thẩm Linh. Mới tháng trước khi cô tới đây, không phải là tình trạng đã tốt hơn rồi sao? Cô có còn thấy đau đầu, cũng không có mơ thấy ác mộng nữa. Tại sao bây giờ lại..
"Bác sĩ Vũ, tôi...tôi cảm thấy bản thân mình có chút vấn đề, vấn đề rất nghiêm trọng".
Thẩm Linh kể lại chuyện xảy ra ở khuôn viên nhỏ lúc nãy cho Ân Thiên Vũ nghe. Anh chăm chú lắng nghe không xót từ nào, đôi mắt kia cũng trở nên kích động, nhưng lại được anh khéo léo giấu đi. Câu chuyện kết thúc, Ân Thiên Vũ trầm ngâm một lúc rồi mới hỏi Thẩm Linh.
"Cô nói, khi cảm thấy bị nguy hiểm, cô giống như biến thành một người khác sao?"
Thẩm Linh không trả lời, chỉ gật đầu chắc chắn với anh. Ân Thiên Vũ âm thầm đánh giá người trước mặt. Cô có gương mặt khả ái, đôi mắt buồn buồn cùng nụ cười nhạt khiến bản thân mang một vẻ đẹp của u buồn. Anh quen biết Thẩm Linh khá lâu, cô là người rất hoà đồng lại rất dịu dàng tốt tính. Tại sao lại...
"Cô có từng trải qua một cú sốc nào đó mà vượt ngoài sức chịu đựng của mình không?"
Theo như lời Thẩm Linh nói, anh đoán có lẽ là cô vì muốn bảo vệ mình nên đã vô tình để lộ ra nhân cách thứ hai vẫn luôn ngủ quên trong cơ thể của mình hay không...
_________☘️☘️
🌳🌳CÁC BẠN ĐỌC GIẢ YÊU QUÝ! GHÉ THĂM TRUYỆN THÌ CHO VY XIN MỘT LIKE MỘT COMMENT VÀ MỘT LƯỢT THEO DÕI CỦA MỌI NGƯỜI NHÁ! ĐỂ VY CÓ ĐỘNG LỰC RA CHAP MỚI 😊😊
ĐẦU TUẦN CÓ PHIẾU VOTE RỒI. CÁC BẠN QUÝ VY VÀ YÊU THÍCH TRUYỆN THÌ VOTE CHO VY NHA 😊😊 CẢM ƠN RẤT NHIỀU Ạ ❤️❤️❤️