Mẹ Lục nghĩ ngợi một chút rồi quay mông đi về phía cửa.
Châu Văn Thanh đợi ở chỗ cách nhà họ Lục một trăm mét một lúc, thấy Lục Giai Giai vẫn chưa chịu ra ngoài, đôi mày nhíu chặt lại.
Thường thì anh ta có thể chủ động tới tìm Lục Giai Giai một lần, Lục Giai Giai chắc hẳn sẽ vui vẻ nhảy cẫng đi theo, cho dù anh ta đưa ra yêu cầu gì, đối phương chắc chắn đều sẽ đồng ý.
Hôm nay sao thế nhỉ? Chân bị thương nặng như vậy à!
Châu Văn Thanh rất bất mãn, anh ta duỗi mở lòng bàn tay mình, rìa bàn tay bị mài đỏ lên, trên ngón tay đã có vài cái mụn nước.
Trước đó anh ta toàn làm việc nhẹ nhất trong đội, chỉ cần ghi công điểm cho mọi người là được, nhưng không ngờ hôm qua cha Lục lại kêu anh ta ra đồng làm việc đồng áng.
Châu Văn Thanh cúi mắt, xem ra nhà họ Lục muốn cưỡng chế ép anh ta lấy Lục Giai Giai nên mới chơi mấy thủ đoạn bẩn thỉu này, thật đúng là khiến người ghê tởm.
Đừng hòng khiến anh ta khuất phục, một bao cỏ chỉ được mỗi cái đẹp, anh ta hoàn toàn không nhìn trúng.
Ngay khi anh ta đang nghĩ không sợ cường quyền thì cánh cổng cách đó không xa bị đẩy ra.
Châu Văn Thanh đứng thẳng người, đầu hơi ngẩng lên.
Mẹ Lục vừa ra cổng đã nhìn thấy Châu Văn Thanh đứng thẳng ở cách đó không xa.
Nói ra Châu Văn Thanh này quả thật cũng có chút vốn liếng, vừa cao vừa gầy lại vừa trắng, nhã nhặn lịch sự, rất dễ được con gái yêu mến, đặc biệt thích mặc áo sơ mi trắng, nếu là lúc bà ta còn trẻ nói không chừng…
A phi… thằng công tử bột nho nhã yếu ớt này làm sao có thể so được với ông cụ nhà bà ta được.
Ngay cả cái cuốc cũng rêи ɾỉ không cầm lên được, đánh nhau càng khỏi cần nói, yếu như sên.
Mẹ Lục đi về phía đó với vẻ bất thiện.
Lục Giai Giai giúp Tiểu Viên bện xong một bên tóc lại thấy hơi không yên lòng.
Nguyên chủ nịnh Châu Văn Thanh thật sự quá lợi hại, sau khi cô sở hữu đoạn ký ức này cũng tức đến sôi máu.
Với lực chiến đấu của mẹ Lục, Châu Văn Thanh chắc chắn không được yên ổn đâu.
Chỉ là cô vô cùng khó chịu, muốn được xem cảnh tượng Châu Văn Thanh bị chửi.
Cô nhanh chóng bện cho xong một bên còn lại cho bé gái, thấp giọng nói: “Ngoan, cháu đi chơi trước đi.”
Tiểu Văn cắn ngón tay, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Lục Giai Giai vài giây rồi chạy đi.
Lục Giai Giai cầm nạng của mình lặng lẽ đi tới bên cửa.
Sắp tới vụ thu hoạch, cha Lục và ba anh trai trời còn chưa sáng đã ra đồng làm việc, ngoại trừ trẻ con ra cũng chỉ còn lại phụ nữ ở nhà.
Trương Thục Vân và Điền Kim Hoa ở trong bếp làm việc, cho cô cơ hội có thể lợi dụng.
Mấy đứa cháu trai cháu gái nhìn chằm chằm vào cô, Lục Giai Giai đặt tay bên miệng, làm ra động tác suỵt: “Không được phép nói với bà nội, nghe chưa?”
Mấy đứa trẻ nhao nhao gật đầu.
Bà nội không hỏi thì không nói, cứ nghe lời cô.
Lục Giai Giai đẩy cổng hé ra một khe hở, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Châu Văn Thanh liếc về phía nhà họ Lục một cái.
Ánh mắt mang theo vẻ bố thí và cao ngạo.
Sau khi Châu Văn Thanh liếc mắt nhìn qua lại sững sờ mất vài giây, anh ta vốn cho là Lục Giai Giai tới nhưng không ngờ lại là mẹ Lục.
Anh ta đã từng chứng kiến sức chiến đấu của mẹ Lục, bà ta chửi một người đàn bà trung niên béo hơn mình một vòng đến tối tăm mặt mũi.
Hơn nữa xương gò má của mẹ Lục cao, đôi mắt hẹp dài, sinh ra có tướng hung dữ, vừa nhìn đã biết không dễ chọc.
Lục Giai Giai nhìn thấy mẹ Lục bĩu môi, mỗi khi mẹ cô làm ra động tác này chính là chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
“Trí thức Châu, tới nhà chúng tôi làm gì? “Mẹ Lục lạnh lùng hỏi.
“Cháu, cháu tình cờ đi ngang qua.”
Vẻ mặt của mẹ Lục rất khoa trương: “Tình cờ đi qua à, chỗ cậu cày cấy không đi qua nơi này, đúng chứ? Không ngờ một người trông thì nho nhã lịch sử nhưng há miệng ra là lại nói dối đấy. Sao nhà họ Châu lại cho cậu về nông thôn? Là để cậu học nói dối sao? Xem ra cải tạo vẫn chưa đủ, nếu như cậu ra khỏi thôn Tây Thủy chúng tôi lại mang tật xấu đầy người, vậy không phải chúng tôi sẽ cô phụ sự tín nhiệm của lãnh đạo với mình hay sao? Đợi ông nhà tôi về, tôi nhất định sẽ nói với ông ấy, cho cậu tới chỗ khó khăn hơn cải tạo.”