Tuỳ Ý Đoạt Lấy

Chương 64: Hoàn chính văn

Trans: Nê

Beta: Caryn

————

# Hôm nay Đàm Tễ và Nguyễn Sơ Tinh đã chia tay chưa? #

[Đàm Tễ nhanh quay đầu lại đi, idol mà yêu đương thì sẽ không có tương lai đâu.]

[Tôi cược một đồng, Đàm Tễ nhất định sẽ hối hận. Anh ta quá ngây thơ, anh ta cảm thấy mình có bạn gái thì mọi người vẫn thích anh ta à?]

[Mấy người nghĩ sai rồi, Đàm Tễ yêu đương với Nguyễn Sơ Tinh là vì tiền đồ của mình. Nguyễn Sơ Tinh có thể cho anh ta rất nhiều tài nguyên, nếu không mấy người cảm thấy sao bây giờ anh ta lại công khai mối quan hệ này?]

[Đàm Tễ cần gì phải chọn con đường này, mỗi ngày đều phải lấy lòng người đại diện thì sẽ vui lắm sao?]

Thẩm Giai Giai nhìn Đàm Tễ khoe ân ái trên mạng, Nguyễn Sơ Tinh lại không nhận ra: "Có thể im được không?"

"Không thể không thể không thể không thể."

Không thể nào cậu không vui cho được, đời này đều không thể. Nếu không phải Nguyễn Sơ Tinh giữ lại, chó con lập tức có thể bật tung nóc nhà lên.

Đàm Tễ vốn có không ít hoạt động cần tham gia, nhưng do ảnh hưởng của tin yêu đương mà gần đây mọi việc đều hoãn lại. Nhân dịp kỳ nghỉ ngắn ngủi này, hai người liền đi dạo trong siêu thị của tiểu khu.

Đàm Tễ đẩy xe mua sắm, ý cười lan ra cả mắt. Đi dạo với người mình thích thật sự rất thoả mãn, cũng có một loại hương vị bình đạm nào đó.

"Lại cười ngây ngô rồi." Nguyễn Sơ Tinh thở dài, "Anh đừng nói là quen biết em nhé, mất mặt chết mất."

"Vợ ơi vợ ơi." Đàm Tễ cố ý lớn tiếng kêu, đi theo đằng sau muốn nhìn thấy cô đỏ mặt.

Nguyễn Sơ Tinh nhịn cười, cô lấy snack khoai tây bỏ vào xe: "Chịu thua anh rồi á."

Cô cũng không phải là con nít, cô sẽ không đùa giỡn với Đàm Tễ trong siêu thị đâu.

Phía trên có đồ ăn vặt mà Nguyễn Sơ Tinh thích nhất, cô nhón chân nhưng không lấy được nó, có một đôi tay từ đằng sau nhẹ nhàng lấy nó xuống.

Lưng Nguyễn Sơ Tinh dán vào ngực cậu, đột nhiên cô cảm thấy có chồng hình như cũng không tệ lắm?

"Chúng ta đi mua trái cây đi."

Hai người dạo khắp siêu thị một vòng, đôi khi sẽ có vài ánh mắt tò mò dừng trên người bọn họ. Đàm Tễ làm như không nhìn thấy, cậu đưa tay ôm lấy Nguyễn Sơ Tinh.

May là ở đây toàn là những kẻ có tiền, bọn họ cũng thường xuyên nhìn thấy minh tinh nên cũng không ngạc nhiên lắm.

Nguyễn Sơ Tinh nhìn đồ đã mua trong xe, đột nhiên nhớ tới gì đó: "Thứ trong nhà hết rồi sao?"

"Hả?" Đàm Tễ hơi ngây ra, cậu đỏ mặt nhìn lên hộp nhỏ trên kệ, "Hình như... Hết rồi."

Cậu nghiêm túc nhìn thoáng qua: "Em thích cái nào?"

"..." Loại chuyện này sao lại hỏi cô chứ?

Nguyễn Sơ Tinh sợ bị người ta nhìn thấy, cô giơ tay muốn lấy đại một hộp, Đàm Tễ đột nhiên đè tay cô lại, nhỏ giọng nói: "Không được, cái này quá nhỏ, không vừa đâu."

Tai cô đỏ ửng, tỏ vẻ cao lãnh nói: "Vậy à."

Nguyễn Sơ Tinh chờ cậu chọn, kết quả lại thấy Thẩm Lâm Gia từ xa đi tới. Đại khái là lần này hắn bị drama quấn thân cho nên tinh thần không tốt lắm, quầng thâm mắt cũng rất đen.

Hắn vừa nhấc đầu, liền thấy cách đó không xa hai người họ đang mua cái gì đó. Tầm mắt hắn vừa di chuyển thì nhìn thấy thứ bày trên kệ, những cái đó dùng để làm gì, không cần nói cũng biết.

Nguyễn Sơ Tinh nuốt một ngụm nước miếng, mặt cô vốn đã rất đỏ, khi nhìn thấy người khác lại hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống. Nhưng lại không có cái lỗ nào, mà đó cũng không phải phong cách của cô, Nguyễn Sơ Tinh cô cũng không phải là người sẽ thẹn thùng.

Cô giả bộ bình tĩnh, ngẩng đầu lấy thêm mấy hộp mà Đàm Tễ đã cầm xuống: "Đủ dùng rồi đúng không."

Hai người rời đi trong ánh mắt kinh ngạc và suy sụp của Thẩm Lâm Gia, mãi cho đến khi không thấy hắn nữa Nguyễn Sơ Tình liền kéo cậu bỏ chạy.

Khi xếp hàng tính tiền, ánh mắt Đàm Tễ còn bất mãn: "Trong lòng em vẫn có anh ta à?"

Mặt Nguyễn Sơ Tinh dán lên lưng cậu: "Đừng nói nữa, xấu hổ quá đi."

"Có cái gì mà xấu hổ." Tuy Đàm Tễ đỏ mặt, nhưng vẫn muốn làm bộ rất lợi hại, "Không phải chúng ta chỉ mua cái kia......"

Giọng cậu càng ngày càng nhỏ, Nguyễn Sơ Tinh ôm cậu từ đằng sau: "Chồng à, đừng nói nữa."

A, chị ngại rồi sao.

Trước mặt người khác cô không như vậy, sao trước mặt cậu lại dễ thẹn thùng hơn rồi.

Đàm Tễ không khỏi nghĩ lại lúc trước mỗi khi cô trêu chọc mình, bề ngoài thì nhìn rất lão đời, nhưng bên trong vẫn sẽ ngại ngùng, vậy mà cô còn ra vẻ mình rất lợi hại nữa.

Làm sao bây giờ? Càng nghĩ càng đáng yêu.

Hơn nữa mặt đáng yêu này chỉ có mình cậu biết thôi!

Đàm Tễ cố ý nói: "Em mua nhiều như vậy, là muốn cho anh...."

"Câm miệng." Tai Nguyễn Sơ Tinh nóng bừng, rốt cuộc cậu đang nói bậy gì đó?

Cậu đắc ý nói: "Người trước kia còn nói anh chưa hiểu sự đời đâu rồi?"

Nguyễn Sơ Tinh hừ lạnh: "Bị anh đồng hóa rồi."

Đàm Tễ tặc lưỡi nói: "Nghe nói quen nhau càng lâu thì vẻ ngoài và tính cách sẽ càng giống nhau. Cho nên em đừng ghét anh nữa, bởi vì sau này em sẽ giống anh thôi."

"......" Nguyễn Sơ Tinh muốn nói lại thôi, "Vậy có phải em nên chia tay với anh không, em không muốn trở thành đứa ngốc đâu."

Đàm Tễ tức muốn khóc: "Hôm nay em mà không dỗ anh, anh sẽ ở đây luôn."

"......" Sao cậu lại giống đứa trẻ ăn vạ ở siêu thị khi không được phụ huynh mua đồ ăn ngon cho thế.

Cô nhắm mắt lại: "Không dỗ, anh có bản lĩnh thì cứ ăn vạ ở đây đi.".

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Đàm Tễ làm nũng không thành, chỉ có thể xách theo túi đi theo Nguyễn Sơ Tinh ra ngoài: "Sơ Tinh, chúng ta chuyển nhà được không?"

Cậu không muốn chạm mặt với mấy người kia nữa.

Nguyễn Sơ Tinh cảm thấy có thể: "Được thôi, qua thời gian này rồi chúng ta chuyển."

Đàm Tễ rất hạnh phúc, hoàn toàn quên mất cảm giác mất mát khi vừa rồi không được dỗ, cậu vui vẻ cầm tay cô đi vào thang máy.

Hai ngày sau có một bữa tiệc tối quan trọng, Đàm Tễ cho người mang hai bộ lễ phục được đặt may riêng từ nước ngoài đến.

"Em mau đi thử đi."

Một chiếc váy dài màu hồng phiên bản giới hạn hơi khoa trương, làn váy xếp chồng lên nhau, khiến mặt Sơ Tinh càng dịu dàng, đáng yêu hơn. Nhưng cô lại không thích phong cách này lắm.

Một chiếc váy đen khác phác hoạ ra toàn bộ dáng người tinh xảo của cô, Đàm Tễ nhịn không được từ đằng sau ôm lấy cô: "Em thật là đẹp quá đi."

Cậu mặc một bộ tây trang cùng màu, cùng cô đứng chung một chỗ rất xứng đôi.

Nguyễn Sơ Tinh đột nhiên cảm thấy, bọn họ giống như...... Thật đúng là có vài phần tướng phu thê.

Cô nhịn không được cười ngọt ngào, Đàm Tễ lại nhìn đến thất thần, mất một lúc mới phản ứng lại. Cậu không nhịn được mà nghiêng người hôn lên môi cô: "Em xinh đẹp như vậy, nhưng chỉ thuộc về anh thôi."

"......" Thật trẻ con.

Buổi tiệc tối này đều là người trong giới thượng lưu, nhưng cũng có minh tinh tiêu tiền để tìm mối quan hệ hoặc là tìm kim chủ. Chẳng hạn như Thẩm Lâm Gia, người dẫn hắn đến nhỏ giọng nói: "Cậu biểu hiện cho tốt chút, nếu có thể bắt được người nào đó, nói không chừng cậu còn có thể giữ lại mấy đại ngôn của mình đấy."

Thẩm Lâm Gia gật gật đầu, lại không nghĩ rằng có thể nhìn thấy Nguyễn Sơ Tinh và Đàm Tễ ở đây.

Hai người bọn họ vừa tiến vào đã trở thành tiêu điểm của mọi người, nhưng không có ai tiến lên bắt chuyện với bọn họ.

Thẩm Lâm Gia khinh thường, xem ra bây giờ Đàm Tễ cũng không tốt lắm, vậy mà lại giống hắn đến đây để móc nối quan hệ.

Nguyễn Sơ Tinh kéo tay Đàm Tễ, mang cậu đi vào bên trong.

"Đó không phải là người nổi tiếng gần đây sao? Tên là gì ấy nhỉ. Sao cậu ta lại đến đây?"

"Con gái tôi rất thích anh ta đấy." Nhưng giọng điệu người nọ lại có vài phần xem thường.

Người cha chưa từng giới thiệu Đàm Tễ với bạn bè, nhiều năm qua Đàm Tễ không hề giống con trai ông tí nào, cứ như là cậu không tồn tại trên thế giới này vậy. Nhưng hiện tại ông ta lại không thể không giới thiệu: "Đó là con tôi."

"......" Những người có mặt liền ngơ ra.

"Đó là con ông à? Con của vợ trước kia sao?"

"Tôi còn tưởng cậu ta đang ở nước ngoài đấy, về khi nào vậy?"

"Sao lại vào giới giải trí? Khó trách lúc ấy tôi nghe tên cậu ta liền cảm thấy rất quen tai."

Cha Đàm chưa từng đề cập đến, nên mọi người cũng không biết cậu.

Vừa rồi còn có người chê bai Đàm Tễ, đột nhiên lại có rất nhiều người vây quanh cậu. Đàm Tễ lễ phép cười nói với bọn họ, mặc kệ bọn họ hỏi vấn đề gì, cậu đều sẽ lễ phép đáp lại.

Người mang Thẩm Lâm Gia rõ ràng không biết mối quan hệ giữa bọn họ: "Cậu ta vậy mà lại là người thừa kế của Đàm thị, chắc anh không biết nhỉ, toàn bộ Vinh Quang đều là của nhà cậu ta, bối cảnh lợi hại thật đấy. Anh có quen cậu ta không? Nếu có thì dễ rồi, cậu ta chắc là sẽ giúp được anh đó."

Toàn bộ Vinh Quang sao?

Người Thẩm Lâm Gia lạnh lẽo, vài phút trước hắn còn coi thường Đàm Tễ, cảm thấy cuộc sống của cậu cũng không tốt hơn hắn là bao. Nhưng cũng do hắn suy nghĩ nhiều, Đàm Tễ căn bản là không thèm để ý đến vị trí của mình trong giới giải trí, bởi vì cậu và hắn không giống nhau.

Đàm Tễ nói sẽ làm hắn hối hận, trước nay cũng không phải là nói chơi.

Đêm đó có người nặc danh đăng tin nóng trên diễn đàn: [Mọi người biết gì chưa? Cổ đông lớn nhất công ty giải trí Vinh Quang chính là ba của Đàm Tễ. Thì ra Đàm Tễ là phú nhị đại, chỉ là vào giới giải trí dạo chơi thôi, cho nên mới dám công khai tình yêu!]

[Sau đó thì sao? Anti-fan của Đàm Tễ à? Lại muốn chạy tới đây bịa đặt?]

[Bước tiếp theo có phải anh lại muốn nói Đàm Tễ nổi tiếng như vậy là bởi vì cậu ấy là nhà giàu số một thành phố không?]

Mọi người chỉ muốn xem trò hay, trong lòng vẫn nhận định Đàm Tễ dựa vào người đại diện để thượng vị.

Ai biết chưa tới hai ngày đã có người vạch trần bối cảnh của Đàm Tễ ra, chân thật đến mức người ta không dám không tin.

[Con mẹ nó, cuối cùng Đàm Tễ cũng chỉ là vào showbiz để chơi đùa thôi sao.]

[Bối cảnh như này thì muốn tài nguyên gì mà không có, cần dựa vào Nguyễn Sơ Tinh chắc?]

[Cuối cùng tôi cũng hiểu, Đàm Tễ căn bản không thèm để ý bản thân có nổi tiếng hay không, anh ấy muốn cái gì mà chẳng có.]

[Tôi nghe nói lúc trước Đàm Tễ ký với Vinh Quang là vì Nguyễn Sơ Tinh, tôi nghiêm trọng hoài nghi cậu ta vào showbiz là vì theo đuổi người đại diện.]

[Đàm Tễ là người à???]

[Oa tình yêu thần tiên này tồn tại thật sao?]

Fans hiện tại chính là rất tuyệt vọng lại cực kỳ tuyệt vọng, họ cho rằng idol mình bị ép buộc, kết quả lại là bọn họ chính là tình yêu đích thực của nhau?

Nguyễn Sơ Tinh nhìn thấy tin tức liền ngây ra: "Anh... Anh...."

"Làm sao vậy?"

Cô biết Đàm Tễ có tiền, nhưng không nghĩ tới ngay cả Vinh Quang cũng là của cậu. Rõ ràng cậu có quyền lên tiếng trong Vinh Quang, nhưng lại cố ý giả thành người mới tiếp cận cô, lấy lòng cô.

"Anh lừa gạt cảm tình của em."

"Bây giờ hối hận thì muộn rồi." Đàm Tễ ôm lấy cô, cắn cô một cái, "Hiện tại em đã bị anh ăn rồi."

Tâm cơ, hỗn đản.

Nguyễn Sơ Tinh giãy giụa một chút: "Ai nói muộn rồi?"

Đàm Tễ không cẩn thận đυ.ng vào đồ trên tay cô, cậu tò mò nhìn thoáng qua, thế nhưng lại là chiếc nhẫn kim cương lúc trước cậu làm mất. Cậu lắp bắp: "Em......"

Sao nó lại ở chỗ cô.

Nguyễn Sơ Tinh làm bộ muốn ném nhẫn kim cương đi: "Em không muốn gả cho anh nữa."

Đàm Tễ hoảng hốt, nhanh chóng ôm chặt cô vào trong ngực: "Đừng, đừng không gả cho anh mà."

Đột nhiên cậu hiểu được, Nguyễn Sơ Tinh đã sớm nhìn thấy chiếc nhẫn kia của cậu, bây giờ cô đang đeo nó đại biểu cho cái gì, không cần nói cũng biết.

"Muộn rồi."

Sức Đàm Tễ rất lớn, cậu duỗi tay vây lấy cô trên sofa: "Sau này cái gì anh cũng nghe em, sẽ chăm sóc em thật tốt, nấu cơm cho em, nhớ rõ những ngày kỷ niệm... Em muốn cái gì anh cũng cho..."

Cô chớp chớp mắt, lại nghe thấy tiếng khóc nức nở của cậu: "Em có thể cho anh một mái nhà không?"

Đôi mắt xinh đẹp của đứa trẻ mêmh mông sương mù.

Ngực Nguyễn Sơ Tinh chợt đau. Từ trước đến giờ cậu không có nhà, cho nên cậu khát vọng cỡ nào về một gia đình trọn vẹn chứ.

Thế giới này rốt cuộc thiếu cậu bao nhiêu sự dịu dàng, mà cô làm sao trả hết đây?

Ngoài cửa sổ không biết đã mưa từ khi nào, âm thanh 'tách tách' như tằm ăn lên mà ăn hết toàn bộ cơ thể họ. Cô đã dùng nụ hôn thay cho đáp án, ngón tay tinh tế nắm chặt một góc của sofa.

Cô gái nhắm hai mắt, mặc kệ mỗi tấc trên người bị tình yêu đoạt lấy.

Làn da trắng nõn yếu ớt của cô đặt trên dải vải thô ráp, bởi vì va chạm mà khẽ hừ nhẹ một tiếng: "Anh có thể...... Đừng...... Kích động như vậy được không."

"Sơ Tinh, rốt cuộc anh cũng có một gia đình rồi."

Nguyễn Sơ Tinh nghẹn một chút, bàn tay đeo nhẫn bị cậu nắm chặt. Không chỉ có gia đình, tương lai sau này của bọn họ sẽ còn có rất nhiều điều đáng mong đợi.

—— Hoàn Chính Văn ——

Chúng ta còn 12 phần Phiên Ngoại lận nha~