Trans: Nê
Beta: Caryn
———
Khi Đàm Tễ nhẫn phỏng vấn vẫn luôn phát ra mị lực, dáng vẻ lơ đãng cười rộ lên trông rất thu hút người khác.
Thật giống ánh mặt trời mà.
"Còn có vấn đề nào khác không?" Cậu lễ phép hỏi.
"Hôm nay phỏng vấn đến đây thôi, cảm ơn Đàm tiên sinh."
Thấy mọi người đi rồi, Thẩm Giai Giai liền cười lạnh: "Lát nữa tôi sẽ cáo trạng với chị Tinh Tinh, nói cậu khi không có mặt chị ấy thì rất không nghe lời, vừa rồi còn dám thái độ với người khác."
Đàm Tễ luống cuống: "Đừng nói mà, tôi cho cô gấp đôi tiền thưởng."
Thẩm Giai Giai mê tiền vừa lòng mà nheo mắt lại: "Vậy tôi không nói nữa.
Hắc hắc hắc ngày nào cũng uy hϊếp Đàm Tễ thì sẽ nhanh giàu thôi.
Dù Thẩm Giai Giai đã bảo đảm là sẽ không nói, nhưng Đàm Tễ vẫn có hơi chột dạ. Cho nên vài ngày sau nhìn thấy Nguyễn Sơ Tinh, việc đầu tiên cậu làm là ôm lấy cô rồi hôn.
"Nhớ em vậy sao?"
Đầu tóc mềm mại cọ vào cổ cô: "Ừm, cực kỳ nhớ."
"Hai ngày qua anh không làm chuyện xấu gì đấy chứ?"
"Sao có thể chứ?" Đàm Tễ có chút chột dạ mà ngồi trên sofa hôn cô. Như vậy thì Nguyễn Sơ Tinh sẽ không hỏi cậu nữa.
Nhưng cái gì đến cũng sẽ đến, cô hỏi: "Sao em lại nghe nói anh bày sắc mặt với người ta?"
"A......" Đàm Tễ trừng lớn đôi mắt: "Là Thẩm Giai Giai nói sao?"
"Anh thừa nhận à?"
"......" Lộ rồi.
Đàm Tễ ấm ức: "Là do lo cho em nên vẻ mặt mới không tốt lắm. Xin lỗi em."
"Không phải Thẩm Giai Giai nói, là em thấy ở trên mạng, ban đầu cũng không tin đâu."
Xong rồi xong rồi, thiết lập nhân vật ngoan ngoãn của cậu sụp đổ rồi.
Cậu đỏ mắt, trông cực kỳ đáng thương: "Sau này anh sẽ ngoan mà, em đừng không cần anh nhé."
Lại bắt đầu bán thảm rồi, Nguyễn Sơ Tinh cũng không biết cậu đang khóc thật hay giả, đành phải hôn cậu: "Ai không cần anh chứ, sau này không được như vậy nữa, nếu anh đắc tội với họ thì họ sẽ viết bậy về anh đó, biết chưa hả?"
"Biết rồi." Đàm Tễ ngoan ngoãn đồng ý, hỏi: "Bà ngoại em không sao chứ?"
"Không sao, nếu không phải bà ấy chỉ muốn ở vườn trà thì em đã đưa bà về rồi."
Nguyễn Sơ Tinh nghĩ nghĩ: "Lần sau em sẽ đưa anh về thăm bà."
*
Nụ Hôn Mùa Xuân đã được định, phòng làm việc gần đây đang bận công tác tuyên truyền phim. Sơ Tinh là người viết kế hoạch, một vị tiền bối từng nâng đỡ cô liền gọi điện tới.
"Sơ Tinh, gần đây em thế nào?"
"Hứa lão sư?" Nguyễn Sơ Tinh có chút kinh ngạc: "Đã lâu không liên lạc với anh rồi, đúng là có chút nhớ anh"
"Thế chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
Thật ra cũng không có gì, chỉ là vị tiền bối này muốn nhờ Sơ Tinh nâng đỡ cháu trai mình. Nếu người khác dùng quan hệ như này thì cô sẽ không đồng ý, nhưng Hứa lão sư là người đã từng giúp đỡ cô, cô cũng không tiện từ chối.
Nguyễn Sơ Tinh đưa Hứa Liệt tới Vinh Quang, đúng lúc gặp Đàm Tễ đang chuẩn bị đi tham gia hoạt động. Cậu mặc bộ đồ thể thao màu trắng, dáng người cao gầy. Ánh mắt Nguyễn Sơ Tinh dừng trên người cậu, ái muội di chuyển.
Đàm Tễ nhìn Hứa Liệt bên cạnh cô, nụ cười dần biến mất: "Ai đây?"
Giọng điệu hơi có chút như đang bắt gian.
Nguyễn Sơ Tinh nhìn thời gian: "Anh đi tham gia hoạt động trước đi, về em sẽ nói với anh."
Thẩm Giai Giai ở phía sau đẩy cậu: "Đi mau đi mau, lát nữa mà kẹt xe thì phiền lắm."
Hứa Liệt cười cười: "Người kia là Đàm tiền bối ạ?"
"Ừ." Tinh thần cô có chút bay xa, hết thảy đều là bộ dáng lúc nãy của cậu, vừa cao vừa đẹp trai, mặc gì cũng đẹp, khiến người khác muốn lột sạch quần áo cậu ra.
Nguyễn Sơ Tinh đỏ mặt, cảm thấy mình hơi bậy.
Hứa Liệt: "......" Sao lại đỏ mặt vậy?
Buổi tối Đàm Tễ còn chưa trở về, Nguyễn Sơ Tinh tắm rồi nằm lên giường, cô muốn gọi điện cho Đàm Tễ, ai ngờ cửa lại bị đẩy ra. Trên người Đàm Tễ vẫn mặc bộ quần áo được cung cấp, có thể thấy cậu trở về rất vội.
"Người hôm nay là ai vậy? Em muốn dẫn dắt người mới sao?"
"Gần như thế." Mặc dù cô cũng chuẩn bị giao Hứa Liệt cho một người đại diện khá lợi hại khác trong công ty.
Đàm Tễ như biến thành quả chanh, cậu ngồi trên giường ép hỏi Nguyễn Sơ Tinh: "Anh ta có ngọt bằng anh không?"
Trước mắt Nguyễn Sơ Tinh là đôi môi tinh xảo của cậu: "Không có."
"Dáng có đẹp bằng anh không?"
Tay cô gái bị bắt đặt lên bụng cậu, cô nuốt một ngụm nước miếng: "Không có."
"Anh ta có trẻ hơn anh không?"
"Không có."
"Không có mà em còn dẫn dắt anh ta." Đàm Tễ tức giận mà chiếm tiện nghi của cô, "Anh ta sẽ làm ấm giường cho em như anh sao? Sẽ khiến em thoải mái như anh sao?"
Lưu manh.
"Đàm Tễ......" Nguyễn Sơ Tinh hừ một tiếng, muốn kéo tay cậu ra.
Đàm Tễ không cho: "Căn bản là sẽ không có nghệ sĩ nào tốt hơn anh, đúng hay không?"
"Đúng vậy." Nguyễn Sơ Tinh thở dốc: "Em......"
Cô vừa định giải thích một chút, lại bị làm cho thở hổn hển.
"Em đừng dẫn dắt anh ta được không, chỉ cần mang mình anh, tiền anh kiếm được sẽ cho em hết, cái gì cũng cho em. Còn có thể hầu hạ em thoải mái ở trên giường, được không?"
Đỉnh đầu Nguyễn Sơ Tinh sắp bốc khói, cô bóp cánh tay cậu, nói không nên lời.
Xong việc cô cảm thấy rất mất mặt, vậy mà lại bị mấy ngón tay cậu làm cho vui vẻ. Cô như vậy có khác gì Đàm Tễ ngây thơ đâu. Vì tìm lại mặt mũi, sau đó Nguyễn Sơ Tinh liền phản kích, cậu nhóc rầm rì: "Em xem, anh tốt hơn anh ta nhiều, bởi vì anh có thể lấy lòng em, còn anh ta thì không."
Chúa ghen tuông thật đáng yêu: "Thật ra em tính giao cậu ta cho đồng nghiệp khác."
"Thật không?" Mắt Đàm Tễ sáng lên, đắc ý nói: "Anh biết em sẽ thương anh, chiều anh mà."
"......" Lúc nãy khi chất vấn cậu cũng không có nói như vậy mà.
Sau đó Nguyễn Sơ Tinh liền liên hệ với vị tiền bối kia một chút, bởi vì năng lực của đồng nghiệp cũng rất giỏi, cho nên vị tiền bối cũng hài lòng, chỉ là Hứa Liệt hình như không vui lắm.
"Không nghĩ tới chị lại không thích em."
Dù sao cũng là người quen giới thiệu, Nguyễn Sơ Tinh hơi ngượng ngùng: "Cậu hiểu lầm rồi, tôi nói vậy lúc nào chứ?"
Hứa Liệt tủi thân: "Vậy sao chị không dẫn dắt em, là vì Đàm Tễ sao? Em biết em không đẹp không giỏi bằng cậu ấy, chị ghét em cũng đúng."
"......" Thẩm Giai Giai nhìn đến choáng váng, sao lại có một mùi trà xanh đậm vậy?
Đàm Tễ tức giận không chịu nổi, mỗi ngày đều có người đoạt chị với cậu. Cậu đúng lý hợp tình mà cúi đầu nhìn Hứa Liệt, hừ lạnh một tiếng: "Tôi đúng là đẹp trai ưu tú hơn anh. Muốn đoạt chị ấy với tôi à, kiếp sau đi."
Hứa Liệt: "......"
Nguyễn Sơ Tinh đẩy cậu một cái, ghé vào tai cậu: "Tuy nó đúng nhưng không nên nói thẳng như vậy đâu."
Đàm Tễ vui vẻ, nhưng cũng không có ý nhận sai.
Chờ Hứa Liệt đi rồi, Thẩm Giai Giai liền cười phá lên: "Tên trà xanh này định bán thảm, ai ngờ cậu lại dám phản bác lại cậu ta, cười chết mất."
"Trà xanh là cái gì?" Đàm Tễ cực kỳ hiếu học.
Cô ấy nghĩ nghĩ: "Trà xanh chính là chỉ loại người diện mạo đơn thuần vô hại, thật ra tâm cơ rất sâu, ngày thường giả bộ yếu đuối, trên thực tế lại thích bán thảm tranh thủ đồng tình rồi đùa bỡn tình cảm của người khác."
"......" Thật thâm sâu.
Nguyễn Sơ Tinh nhịn cười: "Không phải đang nói Đàm Tễ sao?"
"Anh không phải anh không có, anh là thật lòng với em, sẽ không đùa giỡn tình cảm của em đâu." Đàm Tễ ôm cô, không quên cáo trạng: "Không giống như người vừa nãy, vừa nhìn đã biết anh ta có âm mưu gây rối em, nào giống người đơn thuần lại thẳng thắn như anh chứ?"
Thẩm Giai Giai nhịn không được: "Ha ha ha ha ha."
"Buông ra." Nguyễn Sơ Tinh gỡ tay cậu ra, nhỏ giọng nói: "Trong nhà nói sao cũng được, bên ngoài nên chú ý một chút chứ."
Đàm Tễ rất tủi thân: "Chúng ta công khai được không, vậy thì anh có thể quang minh chính đại ghen tị rồi."
Còn quang minh chính đại ghen: "Anh là bình dấm chua chuyển thế à? Không ăn dấm thì không thoải mái sao?"
Tiểu dấm ủy khuất nói: "Ai kêu em lớn lên đẹp như vậy, mỗi ngày đều có mấy tên yêu diễm đê tiện mơ ước em."
Vãi cả yêu diễm đê tiện.
Nguyễn Sơ Tinh không muốn nhìn cậu nữa: "Giai giai, em ra ngoài trước đi."
Thẩm Giai Giai nhịn cười, khi đóng cửa lại còn muốn nhìn chị Tinh Tinh dỗ đứa trẻ trâu nào đó.
"Công khai." Đàm Tễ cắn lỗ tai cô uy hϊếp, hung dữ nói: "Nếu em không công khai, Anh sẽ...... Anh sẽ......"
"Anh sẽ không để ý tới em?"
Cậu ôm cô, ngữ khí mềm mại: "Công khai được không? Anh muốn cho toàn thế giới đều biết em là của anh, như vậy sẽ không có ai dám đánh chủ ý lên em nữa. Chị...... Chị ơi, em muốn cùng chị quang minh chính đại mà ở bên nhau."
Nguyễn Sơ Tinh an ủi cậu: "Chờ một chút đã."
Đàm Tễ rõ ràng không vui lắm, cậu hoàn toàn không muốn đợi chút nào: "Bọn họ đều cảm thấy anh là em trai em. Em nói xem, rốt cuộc anh là em trai hay là chồng em."
Mặt cô đỏ một chút, nhẹ giọng nói: "Là chồng."
Nguyễn Sơ Tinh biết du͙© vọиɠ chiếm hữu của chó con rất mạnh, vì thế liền an ủi cậu: "Em bảo đảm qua đoạn thời gian này sẽ công khai, anh phải tin em."
Đàm Tễ là người rất dễ lừa gạt: "Được rồi, nhưng anh có điều kiện......"
Cô chớp chớp mắt: "Hả?"
"Nếu em không công khai, bây giờ anh sẽ đánh dấu lên người em."
"Đàm Tễ......"
Mach máu yếu ớt trên cổ Nguyễn Sơ Tinh bị cậu dùng răng miết nhẹ, đôi môi ấm áp chậm rãi nhấm nháp. Cổ cô bị chó con lưu lại vài trái dâu tây, không có mặt mũi nhìn người.
Lúc này là mùa hè, quần áo căn bản là không che được dấu vết: "Anh...... Anh làm gì vậy......"
"Như vậy người khác sẽ biết em có bạn trai rồi." Đàm Tễ nở nụ cười, má lúm đồng tiền nhợt nhạt lộ ra, trong mắt chứa đầy ngôi sao.
Cậu nâng tay lên chậm rãi vuốt ve tác phẩm của mình, hài lòng nói: "Ăn ngon quá, lần sau đổi nơi khác được không?"
Cái tên ác ma này.
"Em tức giận sao? Sao lại không nói chuyện với anh?" Đàm Tễ nheo mắt, "Lỗ tai đỏ rồi, mặc dù tức giận nhưng cũng rất thích đúng không?"
Nguyễn Sơ Tinh có một loại xúc động muốn khâu miệng cậu lại.
Cô kéo tay Đàm Tễ ra, xoay người muốn đi ra ngoài, nhưng cậu lại kéo cô lại: " Vẫn còn điều kiện khác nữa."
"Điều kiện gì?"
"Sau này khi không có ai, em phải gọi anh là chồng."
Nguyễn Sơ Tinh cự tuyệt: "Anh nằm mơ."
Đàm Tễ ra vẻ buồn rầu mà lấy điện thoại ra: "Nếu em không muốn, vậy anh sẽ đăng Weibo để em kêu rồi."
Cậu giơ điện thoại lên sao, giơ tay gõ chữ.
Nguyễn Sơ Tinh túm tay áo cậu: "Đàm Tễ, anh đừng quá đáng vậy chứ! Nếu anh dám đăng, có tin em không để ý đến anh nữa không?"
Đàm Tễ tin: "Vậy em phải đồng ý với anh, nếu không công khai anh sẽ rất buồn, cảm giác em không hề yêu anh. Bây giờ chỉ yêu cầu như vậy, em cũng không đồng ý sao?"
Cậu tỏ ra mình rất tủi thân.
Nguyễn Sơ Tinh ăn mềm không ăn cứng, Đàm Tễ vừa làm nũng cô đã chịu không nổi, cô cúi đầu nhẹ giọng nói: "Chồng ơi......"
Đàm Tễ cao hứng mà hôn cô một cái: "Bảo bối!"
"......" Ngại quá.
Cô muốn ra khỏi văn phòng, Nguyễn Sơ Tinh chỉ có thể để cậu đánh dấu, nếu không chó con không vui thì sẽ nổi điên trên Weibo mất. Lôi Nhất Đồng thấy thì ghẹo cô: "Cổ cậu làm sao vậy?"
"Bị chó cắn."
"Chó cắn mà có thể làm cậu đỏ mặt à?"
————
Nội tâm Đàm Tễ: Cậu muốn trà hơn tôi à? Kiếp sau cũng không có đâu =)))