Tuỳ Ý Đoạt Lấy

Chương 56: Chiếm lấy

Trans: Chanh chua

Beta: Caryn

- --------

Nhiều ảnh như vậy, chỉ sợ không phải bỏ ra một chút tiền là có thể giải quyết được.

Nguyễn Sơ Tinh chân trần đi đi lại lại trên thảm một lúc, nhưng vẫn cảm thấy mình cần phải kìm nén. Hai bộ phim của Đàm Tễ vẫn chưa công bố, nếu lộ ra bây giờ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển sau này của cậu.

Nhưng trong lòng Nguyễn Sơ Tinh cũng biết, dù có đè lại thì sau này chắc chắn cũng không thể giấu được. Vì vậy, cô phải chọn thời điểm tốt và thích hợp để công khai.

Đàm Tễ cũng nhận được những bức ảnh đó, sau khi nói chuyện với Nguyễn Sơ Tinh, cậu có chút mong chờ hỏi: [Chị ơi, bây giờ anh có thể công khai được không?]

[Không được.]

Ánh mắt Đàm Tễ tối sầm, cậu thật sự muốn cho cả thế giới biết Nguyễn Sơ Tinh là của cậu: [Vậy về sau kết hôn sinh con thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải giấu cả đời sao?]

"......" Nguyễn Sơ Tinh nhíu mày: [Kết hôn?]

Còn chưa tốt nghiệp, cậu đã nghĩ xa đến thế sao?

Đàm Tễ uỷ khuất, nếu là trước đây cậu chắc hẳn cảm thấy chị không yêu mình, sau đó trong thâm tâm sẽ thấy đau lòng. Nhưng sau khi được chị 'dạy dỗ' lần trước, Đàm Tễ dần tự tin hơn: [Chị không yêu anh nữa, chị chỉ muốn chơi bời với anh thôi sao.]

Nguyễn Sơ Tinh: "......"

[Không sao, cứ chơi đi, anh để cho em chơi.] Đàm Tễ lập tức bắt đầu diễn, cậu ngậm vạt áo phông đứng trước gương rồi chụp rất nhiều kiểu ảnh cơ bụng gợi cảm, sau đó gửi cho Nguyễn Sơ Tinh: [Chị ơi, chị muốn thêm dịch vụ nào khác nữa không? Hiện tại được giảm 25% trong thời gian giới hạn, chị sẽ được tặng một nụ hôn nếu mua một gói.]

"......" Nguyễn Sơ Tinh không nhịn được cười: [Một gói bao gồm những dịch vụ gì vậy?]

[Mát xa * 1, hát chúc ngủ ngon * 1, nụ hôn sâu kiểu Pháp * 1, L chat * 1......]

Những lời nói tiếp theo có chút xấu xa, Nguyễn Sơ Tinh trào phúng: [Trước đây hôn chút liền đỏ mặt, hiện tại có vẻ tiến bộ rất nhanh nhỉ?]

Còn biết trêu chọc cô.

[Em trước giờ vốn luôn là số một ở trường, học cái gì cũng rất nhanh! Bây giờ có cô Nguyễn dạy em, em đương nhiên sẽ tiến bộ vượt bậc.]

"......" Cô che mặt, sao lại gọi cô giáo chứ.

Nguyễn Sơ Tinh nghĩ tới những việc làm suy một ra ba ấy của cậu, vừa xấu hổ vừa tức giận.

[Có điều là vẫn còn có rất nhiều chỗ cần cải thiện, sau này cô Nguyễn cứ dạy em từ từ, có được không?]

Mặt cô đỏ bừng, lạnh lùng trả lời: [Em sẽ không dạy anh đâu.]

Dạy đồ, bỏ đói thầy*.

*Dạy đồ, bỏ đói thầy: Có nghĩa là nếu người thầy dạy cho người học nghề một nghề hay một kỹ năng mà không hề giấu diếm thì người học việc có thể vượt mặt thầy và cướp mất công việc của thầy.

Nguyễn Sơ Tinh chọn một bài hát chúc ngủ ngon: [Anh hát một bài cho em nghe đi.]

Đàm Tễ đặc biệt vui: [Được chứ, em muốn nghe bài gì anh sẽ hát cho em nghe.]

Giọng hát thiên phú trên sân khấu vốn chỉ xuất hiện trong album giờ chỉ thuộc về một mình cô, Nguyễn Sơ Tinh cuối cùng cũng biết ý nghĩa của việc khiến lỗ tai mang thai.

Cô cảm thấy đây chính là nguyên nhân khiến cô không thể cưỡng lại được những hành động làm nũng của Đàm Tễ.

Cho đến khi đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng hít thở đều đều, Đàm Tễ mới nhẹ giọng nói: [Chúc ngủ ngon, bảo bối.]

Cậu cẩn thận cúp điện thoại, sau đó bỏ tiền mua hết ảnh của paparazzi, paparazzi cảm thấy cậu là một tên ngu ngốc, có quá nhiều tiền, vừa định lừa cậu một vố thì thấy tin nhắn của Đàm Tễ gửi tới.

[Xoá tất cả những phim ảnh này đi. Nếu có một ngày tôi nhìn thấy bất kỳ tin tức nào liên quan đến tôi và Nguyễn Sơ Tinh từ anh, anh cũng đừng nghĩ đến việc tiếp tục ở trong giới này nữa.]

Bên kia màn hình, người nọ run rẩy, vội vàng bảo đảm: [Anh yên tâm, chúng tôi là những người rất coi trọng chữ tín trong ngành này, tuyệt đối sẽ không bao giờ nhận tiền mà lại không làm việc cho anh.]

Đàm Tễ không phải kẻ ngốc: [Tốt nhất là như vậy.]

Chuyện này cứ như vậy mà được đè xuống, Nguyễn Sơ Tinh khi biết được còn rất kinh ngạc. Rõ ràng là cậu nhóc muốn công khai, nhưng lại vì quan điểm riêng của mình mà bỏ ra rất nhiều tiền để đè tin tức lại.

Cuối tháng 5, Đàm Tễ xin nghỉ phép trở về tham dự lễ tốt nghiệp, cậu đặc biệt mua cho Nguyễn Sơ Tinh một bộ trang phục cử nhân: "Chị ơi, em chụp ảnh với anh được không?"

"Em bao nhiêu tuổi rồi còn mặc cái này chứ?"

Đàm Tễ mím môi, làm nũng nói: "Chị ơi, chị mặc một chút đi mà."

"Không mặc."

"Nếu chị không mặc... Em sẽ... Em sẽ cho người khác mặc."

Nguyễn Sơ Tinh có chút kinh ngạc nhìn cậu: "Cho người khác mặc? Cho ai mặc?"

Cô liếc con mắt hình viên đạn sang bên cạnh, Thẩm Giai Giai sợ hãi lắc đầu: "Em béo, em béo lắm, em không mặc vừa, nó chắc chắn không phải dành cho em."

Thợ chụp ảnh lắc đầu: "Không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là một người qua đường vô tội mà thôi."

Nguyễn Sơ Tinh một lần nữa nhìn về phía Đàm Tễ, hơi cong môi lên thân thiện hỏi: "Cho ai mặc?"

Đàm Tễ ra vẻ đưa cho người khác, nhưng vẫn thu về, đồ cậu mua đương nhiên không thể cho người khác mặc: "Một mình anh mặc hai bộ không được sao?"

Nguyễn Sơ Tinh đùa giỡn cậu đủ rồi: "Đưa đây."

Vừa nãy còn thất vọng, hai mắt Đàm Tễ sáng lên, chân chó đưa trang phục cử nhân sang.

Nguyễn Sơ Tinh tìm chỗ thay đồ rồi chụp ảnh cùng Đàm Tễ, Đàm Tễ rất muốn nắm tay cô nhưng lại sợ bị nhìn thấy. Đầu ngón tay cậu chạm nhẹ vào cô, giống như là cào ngứa.

Nguyễn Sơ Tinh nhận ra, nghiêng đầu liếc cậu một cái, trong mắt mang theo ý cảnh cáo.

Thay đổi địa điểm dựa vào cây, Đàm Tễ cuối cùng cũng tìm được cơ hội, cậu đưa tay ra phía sau, mượn tán cây che chắn nắm chặt lấy tay cô.

Nguyễn Sơ Tinh theo bản năng muốn rút ra, nhưng lại sợ kinh động đến những người khác, nên chỉ có thể ngoan ngoãn để cậu nắm.

Đàm Tễ cúi đầu, khoé miệng hàm chứa nụ cười ngượng ngùng, mà Nguyễn Sơ Tinh quay người đi, trên vành tai có một vệt màu hồng nhạt. Cô có thể cảm nhận được một lớp mồ hôi mỏng trong lòng bàn tay của Đàm Tễ, rõ ràng là nhớp nháp, nhưng cậu vẫn không muốn buông ra.

Sau khi trở về, Thẩm Giai Giai phát hiện trong ảnh có gì đó đáng nghi: "Hai người làm gì vậy?"

"Chậc, chậc, chậc." Thẩm Giai Giai chịu không nổi: "Có phải các cặp đôi trẻ yêu nhau ngày nay đều nhàm chán như vậy không? Tại sao trong thời gian ngắn cũng không thể nhịn được mà nhất quyết phải nắm tay nhau ra ngoài như vậy chứ?"

"Hỏi Đàm Tễ ấy." Nguyễn Sơ Tinh hờ hững bị Đàm Tễ nắm chặt tay, cô nhịn không được nữa: "Em phải làm việc, anh có thể buông ra được chưa?"

"Vậy anh sẽ nắm tay trái của em."

"Anh muốn em đánh chữ bằng một tay à?"

Đàm Tễ suy nghĩ một lúc: "Vậy... Anh có thể ôm em từ phía sau được không?"

"......" Nguyễn Sơ Tinh một lời khó nói hết nhìn cậu: "Sao anh lại dính người vậy?"

"Anh đã rất rất lâu rồi không được gặp em, nhìn thấy em thì anh không thể ôm một cái sao? Vả lại ngày nào anh cũng mệt mỏi, cần phải ôm em để bổ sung năng lượng." Đàm Tễ lý luận nguỵ biện: "Em không còn yêu anh nữa phải không?"

Lại bắt đầu rồi.

Nguyễn Sơ Tinh liếc nhìn Thẩm Giai Giai, người này lập tức hiểu ý đi ra ngoài, trước khi mở cửa còn ái muội nhìn hai người bọn họ.

Đàm Tễ như trời nhiều mây bỗng hửng nắng: "Anh biết là em yêu anh nhất mà."

Nguyễn Sơ Tinh bất lực quay mặt đi, lại bị cậu hôn lên vành tai, cô hơi rụt lại, theo bản năng ngả người về phía sau, cơ thể càng lộ ra nhiều hơn.

Những hạt nhỏ đầu lưỡi như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Nguyễn Sơ Tinh hỏi: "Anh là cún à?"

Sao lại thích liếʍ người đến thế?

Đàm Tễ nhếch miệng cười vui vẻ: "Chị ơi, anh không có đuôi, không tin thì em sờ đi."

Cậu nắm lấy tay cô đặt ra sau lưng mình, mặt Nguyễn Sơ Tinh đỏ lên: "Anh lại bắt đầu chơi trò lưu manh có phải không?"

Đàm Tễ hoàn toàn không cảm thấy bản thân mình làm sai điều gì, ngược lại còn cười hì hì. Cậu nhấc chân Nguyễn Sơ Tinh đặt lên eo mình, hôn cô từ dưới lên trên.

"Đây là văn phòng đó." Nguyễn Sơ Tinh muốn giữ thể diện, cô kéo áo sơ mi của Đàm Tễ, chân mềm nhũn nói: "Về nhà lại cái kia."

Cậu vô tội cười: "Chị ơi, anh không có ý cùng em cái kia, chỉ hôn em thôi. Có phải em nghĩ nhiều rồi không?"

"..." Nguyễn Sơ Tinh xấu hổ đến mức dán sát vào ngực cậu không nói lời nào.

"Nhưng mà, em vừa mới nói về nhà lại cái kia..."

"......" Cô lại tự đào hố chôn mình rồi.

Hôn đủ rồi, Nguyễn Sơ Tinh đi ra ngoài làm việc, cô lật xem qua các kế hoạch của người đại diện, lúc sau lại đi họp, khi đi ra mới phát hiện Đàm Tễ vẫn đang ngoan ngoãn đợi cô.

"Anh nghỉ nhiều ngày như vậy mà đạo diễn không mắng anh sao?"

"Không sao. Anh đã đưa phí tổn thất do trì hoãn công việc cho đạo diễn rồi, vừa lúc ông ấy trở về cùng vợ trải qua lễ 520 (*)."

Đàm Tễ vô cùng đắc chí nói: "Anh có thể ở bên em thêm vài ngày nữa, anh thật sự rất vui."

(*) "520" nghĩa là ngày 20 tháng 05, những người đàn ông sẽ thổ lộ "520" (Anh yêu em). Đến ngày 21 tháng 05 (viết tắt là "521") những cô gái nhận được lời tỏ tình sẽ hồi đáp bằng "521" biểu thị "Em đồng ý, em yêu anh". Có thể nói ngày 20 tháng 05 là ngày lễ tình nhân của các bạn trẻ Trung Quốc bên cạnh hai ngày lễ tình nhân khác là Thất Tịch và ngày lễ tình nhân của phương Tây – Ngày 14 tháng 02.

"?" Nguyễn Sơ Tinh không nói nên lời: "Có tiền cũng không phải tiêu như vậy đâu."

Cậu chớp chớp mắt, cảm thấy hơi chột dạ: "Anh xin lỗi."

Nguyễn Sơ Tinh dứt khoát buông đồ đang cầm trên tay xuống, bất đắc dĩ mà nói: "Đi thôi, về nhà."

"Hả? Em vẫn còn công việc chưa làm xong mà?"

"Anh cố tình bỏ ra mấy chục vạn để hẹn hò với em, sao em dám làm việc chứ?" Nguyễn Sơ Tinh chưa cho cậu sắc mặt tốt: "Nhanh lên."

Nguyễn Sơ Tinh đặt mua nguyên liệu trên ứng dụng, về đến nhà vừa lúc được giao tới. Cô lấy tạp dề ra định buộc lại, Đàm Tễ lập tức chạy tới buộc cho cô, còn thừa dịp chiếm tiện nghi của cô.

"Buông tay."

Đàm Tễ không những không buông mà còn xoa bụng cô: "Thật mềm mại."

"Tránh ra."

Bởi vì Đàm Tễ quấy rối nên vài món trong nồi bị cháy, cuối cùng hai người chỉ có thể gọi đồ ăn mang về. Nguyễn Sơ Tinh cười mỉm tách đũa, Đàm Tễ nhanh chóng nhận lỗi: "Anh xin lỗi mà."

Nhưng nét mặt của cậu không hề có ý xin lỗi.

Nguyễn Sơ Tinh rất kén chọn, thích ăn thịt heo xào ớt nhưng không ăn ớt, thích ăn thịt bò thái lát xào hành tây nhưng không ăn hành. Đàm Tễ ăn những thứ cô không thích một cách tự nhiên, thậm chí còn giúp cô loại bỏ rau thơm trong súp.

Cậu gầy như vậy, Nguyễn Sơ Tinh gắp một miếng thịt đút vào miệng cậu: "Ăn nhiều thịt một chút."

Đàm Tễ dứt khoát buông đũa xuống: "Vậy em đút cho anh ăn đi."

Đời này không thể không làm nũng, nói cho cùng lần nào Nguyễn Sơ Tinh cũng cam chịu cách làm cũ rích này, vậy nên cậu chỉ có thể nũng nịu để tiếp tục cuộc sống theo cách này.

Hai người bọn họ, em đút anh một miếng, anh đút cho em một miếng, Nguyễn Sơ Tinh trước kia từng cho rằng việc làm này của các cặp đôi yêu nhau thật ngu ngốc, bản thân đâu phải không có tay, kết quả hiện tại cô lại đang làm những việc ngu ngốc như thế. Điều kỳ lạ là cô lại cảm thấy rất vui vẻ?

Thật vất vả mới ăn xong, Nguyễn Sơ Tinh thu dọn đồ đạc.

"Chị ơi, anh vẫn còn đói."

"?" Nguyễn Sơ Tinh khó hiểu: "Không phải vừa rồi anh ăn rất nhiều sao?"

Chẳng lẽ bình thường lượng cơm ăn của người trẻ tuổi lớn hơn người trưởng thành à? Cô thở dài: "Vậy em đặt thêm sủi cảo cho anh nhé."

Cậu bước tới ôm cô đặt lên bàn ăn sạch sẽ: "Không cần, anh ăn em là đủ rồi."

"Ưʍ..." Nguyễn Sơ Tinh khẽ đẩy cậu: "Vừa mới ăn cơm xong, anh không thể cái kia đâu."

"Vậy anh không làm cái kia, anh chỉ hôn em thôi."

Đàm Tễ nói được thì làm được, nhưng cuối cùng Nguyễn Sơ Tinh vẫn là trốn không thoát khỏi số phận bị ăn, cậu đẩy váy ra, tò mò hỏi: "Chị ơi, đây là cái gì?"

Cô ngượng ngùng lấy tay che lại, thì thầm vào tai cậu hai chữ.

Đàm Tễ vẫn chưa hiểu: "Chị ơi, miếng dán áo ngực là gì? Để anh nhìn xem được không?"