Trans: Nê
Beta: Caryn
———
Đàm Tễ đang bất an nhưng khi nhận được tin nhắn liền đỏ mặt. Chị gọi cậu là 'bảo bối', vui quá đi.
Cậu đứng ở ngoài cửa hỏi: [Chú có làm khó dễ chị không?]
[Ông ấy là ba ruột chị, sao lại gây khó dễ với chị chứ, nhưng chắc chắn sau này ông ấy sẽ gây khó dễ với em đó.] Dựa vào sự hiểu biết của Nguyễn Sơ Tinh với vị kia, lần sau khi gặp gia trưởng chắc chắn sẽ tìm mọi cách khi dễ cậu.
[Không sao ạ.] Đầu ngón tay Đàm Tễ nóng lên, [Chỉ cần có thể cưới được chị......]
Cậu có chút ngượng ngùng, vội xóa đi: [Chỉ cần có thể ở bên chị, thì có bị làm khó dễ cũng không sao.]
Ngực Sơ Tinh có cảm giác ngọt ngào như phủ thêm lớp mật ong.
Đàm Tễ không chờ được tin trả lời của cô nhưng vẫn đứng ở cửa một hồi lâu. Cuối cùng cậu nhận ra, có phải chị sẽ dẫn cậu đến gặp người lớn không?
Cô đã nói, bọn họ còn có rất nhiều thời gian để làm chuyện mình muốn làm.
Cho nên, cô cũng đang cân nhắc về tương lai với cậu đúng không?
*
Nguyễn Sơ Tinh mở máy tính ra, nhìn sơ qua kế hoạch đã được ghi sẵn. Cô tìm một nhóm ảnh, sau đó nhấn gửi vào gmail của Thẩm Lâm Gia, bên trong là lịch sử trò chuyện tán tỉnh của hắn với người hâm mộ, còn có cả ảnh giường chiếu.
Cô nhắn rất đơn giản: [Tốt nhất đừng để tôi thấy ảnh trong tay anh bị tuồn ra, nếu không lúc đó xem ai tệ hơn ai nhé.]
Thẩm Lâm Gia đã sớm an bài người chụp lại ảnh thân mật của bọn họ, hắn còn chưa kịp đăng bài thì đã nhận được tin này. Hắn không nghĩ đến Sơ Tinh lại còn chiêu này, cẩn thận ngẫm lại liền cảm thấy hợp lý, có thể trở thành ác mộng của người hâm mộ sao lại không có thủ đoạn nào chứ.
[Đúng rồi, tài nguyên mà anh muốn dạo gần đây tôi đã cho một nghệ sĩ khác của công ty chúng ta. Phần lễ vật này anh hài lòng không?]
Hắn ngoài cười nhưng trong không cười: [Tôi vẫn còn tài nguyên khác.]
[Đây chỉ là cảnh cáo, về sau nên làm thế nào thì tùy anh.] Thẩm Lâm Gia cũng không biết cô đã cài bao nhiêu người vào trong nhóm fans của hắn đâu.
[Không nghĩ tới cô vừa mới cảnh cáo tôi.]
Nguyễn Sơ Tinh xin lỗi: [Khoảng thời gian trước chỉ lo yêu đương, nên quên mất vẫn còn anh.]
Thẩm Lâm Gia: "......"
Trên thực tế, Nguyễn Sơ Tinh cũng chỉ mới thu thập xong tất cả tài liệu đen của Thẩm Lâm Gia, cô biết có đăng lên cũng không tạo ra ảnh hưởng gì với hắn, dù sao giới giải trí cũng rất khoan dung với nam minh tinh, cho nên cô vẫn đang chờ đợi thời cơ.
Hiện tại thời cơ đã chín muồi, Nguyễn Sơ Tinh lại bắt đầu bận tâm về ảnh chụp trong tay hắn.
Chuyện của cô với Đàm Tễ tuyệt đối không được công khai, cho dù có đưa ra ánh sáng thì cũng không phải là bây giờ.
Những ngày cuối của tháng 12 rất nhanh đã trôi qua, Đàm Tễ vừa thu âm xong liền quay quảng cáo, cả người mệt đến mức nói cũng ít đi.
Buổi tối khi trở về, cậu liền dựa vào vai cô mà ngủ quên.
Cậu luôn đem lại cho người khác cảm giác sức sống tràn đầy, thích cười, không bao giờ yếu đuối. Khi tham gia show tuyển chọn cũng rất ít khi khóc vì xếp hạng. Tất cả mặt yếu ớt cũng mềm mại đều dành cho một mình cô.
Tim Nguyễn Sơ Tinh như tan chảy ra, Thẩm Giai Giai muốn nói chuyện, ngón trỏ của cô liền đặt trên môi: "Suỵt, cậu nhóc ngủ rồi."
Còn tưởng rằng khi về nhà, Đàm Tễ sẽ mệt mỏi nằm lỳ trên giường, ai ngờ cậu lại túm lấy Sơ Tinh không cho cô đi: "Chị ơi, mai là tết Nguyên Đán rồi."
"Ừ, làm sao vậy?"
"Em muốn cùng chị đón năm mới." Đàm Tễ vùi đầu cọ cọ vào cổ cô, "Chị đừng đi được không, tối nay ngủ ở đây đi."
Cậu nâng đôi mắt sáng như sao trời lên, biểu cảm hoàn toàn khiến người khác không thể cự tuyệt.
Đàm Tễ nghĩ tới cái gì, trịnh trọng bảo đảm: "Chị yên tâm, em tuyệt đối sẽ không làm gì chị đâu. Tối nay chị ngủ phòng em đi, em sẽ ngủ ở phòng khách."
Bởi vì chăn ở phòng cho khách chưa giặt sạch sẽ, Sơ Tinh ở đó sẽ không thoải mái.
Nguyễn Sơ Tinh nghĩ, đây là lần đầu tiên cô đón năm mới với cậu nhóc, cho nên liền đồng ý.
"Được thôi." Cô cố ý nói, "Nếu không em ngủ với chị đi?"
Mặt Đàm Tễ dần đỏ: "Nhưng như vậy hình như không tốt lắm?"
"Ngủ cùng một cái giường thôi mà, cũng không làm gì cả." Nguyễn Sơ Tinh cũng không cảm thấy không đúng chỗ nào.
Cậu mím môi thành một đường thẳng, đáng thương nói: "Nhưng nếu chị ngủ cạnh em, em sẽ rất khó chịu."
Nguyễn Sơ Tinh mất một giây mới hiểu hàm ý 'khó chịu', sau đó tai cô ửng hồng: "Vậy em ngủ phòng bên cạnh đi."
Cậu nở nụ cười: "Vâng! Nếu có chuyện gì chị cứ gọi em nhé."
Đàm Tễ đứng trước tủ quần áo lấy quần áo ra chuẩn bị đi tắm: "Chị ơi, chị muốn đi lấy quần áo không?"
Nguyễn Sơ Tinh hạ mắt, ngượng ngùng nhìn cậu: "Chị mặc đồ của em là được rồi."
Ý ám chỉ của cô rõ như vậy, Đàm Tễ bắt đầu nói lắp: "Chị mặc quần áo của em? Nhưng quần áo em rất rộng, chị mặc không vừa đâu. Hơn nữa em cũng không muốn chị chịu khổ."
"Chị......" Nguyễn Sơ Tinh cảm thấy cậu hiểu, nhưng lại ngượng ngùng nói, "Em là bạn trai chị, chị không thể mặc quần áo của em sao?"
"Được chứ." Cậu vội vàng gật đầu. Đâu chỉ là quần áo, ngay cả mạng cậu cũng có thể cho cô.
Nguyễn Sơ Tinh bỗng muốn trêu đùa cậu, đuôi mắt cô cong một độ cung xinh đẹp, cô cầm áo sơ mi trong tay cậu lên so trên người một chút: "Đẹp không?"
Đàm Tễ cứng đờ, hầu kết giật giật: "Vâng, đẹp lắm."
Nếu là ngày thường, cậu sẽ nói ra một đống lời khen cô, nhưng bây giờ chỉ trả lời có ba chữ. Sơ Tinh vừa định mắng cậu quá qua loa, ánh mắt cũng di chuyển đi nơi khác.
"......" Lời cô muốn nói bị nghẹn lại, cuối cùng vẫn nhịn không được, "Chị vừa làm gì sao?"
"Chị không làm gì hết." Đàm Tễ sụt sùi nói.
Do cậu nghĩ đến cảnh chị mặc quần áo của mình, liền cảm thấy máu toàn thân dồn vào chỗ nào đó, mạch máu bùm bùm muốn nổ tung, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức không thể đứng vững.
Cậu đây là đang tự chuốc khổ mà, chị chỉ đứng trước mặt thôi cũng là khảo nghiệm lớn nhất của cậu rồi.
"Không làm gì mà em đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thành như vậy?" Nguyễn Sơ Tinh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, là do cậu nhóc quá mẫn cảm ngây thơ, hay là do tuổi cậu còn nhỏ đây, "Nếu chị thật sự muốn làm gì đó, chắc em sẽ chịu không nổi mất...."
Không có tiền đồ.
Nguyễn Sơ Tinh vì giảm bớt sự xấu hổ mà ngồi trước bàn trang điểm của Đàm Tễ gỡ trang sức ra. Cô tháo bông tai, liếc mắt nhìn thấy hộp vuông màu đỏ bên cạnh.
"Đàm Tễ?"
"Sao thế chị?"
Cô hơi khó mở miệng, nhưng vẫn chịu không nổi mà hỏi: "Có phải em rất muốn làʍ t̠ìиɦ với chị không?"
Lời nói quá thẳng, Đàm Tễ liền ngẩn ra: "Chị đang nói gì vậy ạ?"
"Cái kia, lần sau không nên để ở nơi dễ thấy nữa." Nguyễn Sơ Tinh giả bộ bình tĩnh, cô cầm lấy nó đưa cho Đàm Tễ xem, lại liếc đến chữ bên trên —— 'Dầu gội loại nhỏ'.
Nguyễn Sơ Tinh: "......" Cho nên bây giờ loại nhỏ lại có hàm ý lớn à?
Đàm Tễ khó hiểu: "Chị ơi, sao em lại không được để nó ở đây?"
"Không có gì, chị nhìn lầm rồi." Có lẽ đây là lần mất mặt nhất của Nguyễn Sơ Tinh trong cuộc đời này, bây giờ cô hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống luôn. Sơ Tinh chột dạ nhìn thoáng qua Đàm Tễ, hy vọng đối phương không hiểu hàm ý của cô.
Đàm Tễ chớp chớp mắt: "Không phải chị nghĩ đó là...... Đó là tránh thai......"
"Đàm Tễ." Nguyễn Sơ Tinh đánh gãy lời cậu, "Ý của chị không phải vậy."
Đàm Tễ mới không tin, cậu nghiêm túc giải thích: "Sao em lại mua cái đó chứ, chị không có cùng em cái kia thì cần nó làm gì đâu."
Lời trong lời ngoài đều là 'cái kia', bây giờ Nguyễn Sơ Tinh thật muốn chết vì 'cái kia'.
Cô bất chấp tất cả, nhắm mắt lại nhẹ giọng nói một câu: "Em có thể mua nó, lỡ đâu cần dùng đến thì sao."
Cậu nhóc trực tiếp choáng váng, chị có ý gì vậy? Là cái mà cậu nghĩ sao?
Là muốn cùng cậu sao?
Hô hấp cậu cứng lại, nơi đó càng khó chịu hơn.
Đều do chị nói vậy, cậu rất sợ tối nay mình lại ngủ không được mất.
Nguyễn Sơ Tinh nhìn cậu vài lần, ánh mắt mang theo ám chỉ: "Em không đi tắm sao?"
Cô sợ cậu nghẹn đến mức khó chịu.
Nguyễn Sơ Tinh nghĩ nghĩ: "Hay là em đợi chị giúp em hả?"
Đàm Tễ bị đùa giỡn, cậu vội cầm lấy đồ ngủ chạy vào phòng tắm, bộ dáng giống như đằng sau có hồng thủy mãnh thú gì vậy.
Cô nhịn không được mà bật cười.
Nhiệt độ trong phòng vừa đủ, Sơ Tinh cởϊ áσ khoác ra, sau đó cầm lấy áo sơ mi của Đàm Tễ mà về phòng tắm rửa một lát. Khi cô quay lại còn nghĩ Đàm Tễ đã xong rồi, ai ngờ cậu vẫn còn ở bên trong.
Cậu không sao chứ? Hay là nhịn đến hỏng rồi?
Nguyễn Sơ Tinh nén cười, đợi một lúc lâu mới thấy Đàm Tễ ra. Gương mặt cậu đỏ bừng, trên người mang theo hơi ẩm, vất vả lắm cậu mới bình thường lại. Khi nhìn thấy chị mặc sơ mi của mình, hai chân trắng nõn lộ ra bên ngoài, xoang mũi liền nóng lên.
Đàm Tễ thở mạnh, sao chị lại như vậy chứ?
Nguyễn Sơ Tinh đi đến ôm cậu: "Qua 12 giờ rồi em đến đi."
Đàm Tễ ôm hông cô, lòng bàn tay cậu nóng lên: "Chị ơi, em cảm thấy mình bị bệnh rồi."
"Bệnh gì?"
Cậu lắp bắp: "Bây giờ em nhìn chị, trong đầu tất cả đều là hình ảnh không phù hợp với trẻ em. Em, em cảm thấy rất khó chịu, vừa rồi tắm lại phải xoa dịu một lần."
Nguyễn Sơ Tinh dứt khoát giúp cậu thoải mái ở trên giường một lúc.
Đàm Tễ thở phì phò, nghĩ đến bàn tay trắng nõn tinh tế của chị, liền thêm khó chịu. Cậu khẳng định mình bệnh rồi, căn bệnh tên là Nguyễn Sơ Tinh.
"Chị ơi......" Cậu khóc thút thít.
"Đêm nay muốn ngủ với chị không?" Cô hỏi lại thêm một lần.
"Không được." Đàm Tễ lắc đầu, "Chị có cảm thấy như vậy em sẽ ổn hơn không? Tự chủ của em không tốt đâu, lỡ không nhịn được thì sao đây?"
Cậu thật ngây thơ, Nguyễn Sơ Tinh cũng không chọc cậu nữa. Cô nhịn cười: "Vậy ôm một cái đi."
Đàm Tễ ôm cô: "Chị này, nếu sau này năm nào chúng ta cũng có thể ở bên nhau thì tốt rồi."
"Nghĩ gì đó? Đương nhiên là sẽ ở bên nhau rồi."
"Thật không ạ?"
Lần này Nguyễn Sơ Tinh không nói 'là giả' nữa, cô nhướng mày: "Nếu không thì em muốn ở bên ai?"
Đàm Tễ chớp chớp mắt, cậu sợ chị hiểu lầm nên lập tức bày tỏ lập trường của mình: "Em chỉ muốn ở bên chị thôi, ngoại trừ chị thì không còn ai khác đâu. Câu vừa rồi của em là không chắc chắn thôi, chứ không phải là muốn ở bên người khác, chị phải tin em."
"À." Cô nén cười, nghĩ thầm, có phải cô không nên bắt nạt cậu nhóc không.
Dù sao lúc nào Đàm Tễ cũng nói thật cả.
Nguyễn Sơ Tinh dựa vào vai cậu, nghĩ đến ngày mai là Tết Nguyên Đán, ăn Tết cũng rất nhanh: "Mai chị đưa em đi gặp bố mẹ, em có sợ không?"
"Hả?" Đàm Tễ lại nghĩ đến hôm nay mình không cẩn thận gọi bố của Nguyễn Sơ Tinh là 'bố', nhỏ giọng nói, "Em...... Em còn chưa chuẩn bị tốt."
Khóe miệng cô cong lên: "Có phải em đang sợ không?"
"Sợ chứ. Sợ bọn họ không yên tâm giao chị cho em, sợ chúng ta......" Điều mà Đàm Tễ sợ nhất chính là không có tương lai với Nguyễn Sơ Tinh.
Nguyễn Sơ Tinh thưởng thức bàn tay thon dài của cậu, không chút để ý mà nói: "Em yên tâm, hai người bọn họ miệng dao găm tâm đậu hủ, cho dù bên ngoài có làm khó dễ em thì cũng sẽ không thật sự có ác ý gì đâu. Người mà chị thích, bọn họ sẽ đón nhận thôi."
"Chị ơi, chị......"
Có phải chị cũng vì kết hôn mà quen cậu không?
Đàm Tễ đột nhiên không thể hỏi ra miệng được, trái tim cậu rộn ràng, nhịn không được đè Sơ Tinh lên trên giường mà hôn.
Đồng hồ treo trên tường chỉ đúng 12 giờ, hai người họ cũng không phát hiện đã qua năm mới rồi.
"Bảo bối." Đàm Tễ kêu một tiếng, "Em có thể gọi chị như vậy không?"
"Không......"
Từ 'được" còn chưa nói xong, Đàm Tễ lại hôn cô, cậu làm nũng: "Nếu chị nói không được, em sẽ hôn đến khi chị đồng ý mới thôi."
Nói là nói như thế, nhưng sau này khi Nguyễn Sơ Tinh nói 'được', Đàm Tễ lại làm bộ như không nghe thấy.