"Sau này nhớ kỹ." Lam Vong Cơ cực kì vừa lòng với câu trả lời của Nguỵ Anh, cúi đầu ngậm lấy đôi môi của hắn.
"Ưʍ..." Nguỵ Anh bị Lam Vong Cơ hôn đến sắm không thở nổi thì mới được y buông tha.
"Ngươi ngủ ở trong." Lam Vong Cơ xoay người nằm lại trên giường, đẩy hắn vào bên trong, nói.
"Lam Trạm, ngươi..." Đến tận lúc Nguỵ Anh bị Lam Vong Cơ đẩy vào bên trong giường thì hắn mới hoàn hồn.
"Sao? Không thích?" Lam Vong Cơ nhẹ nhàng xoa xoa đuôi mắt Nguỵ Anh, hỏi.
"Không...Không có, ngủ đi!" Gương mặt Nguỵ Anh ửng đỏ, lui vào lòng Lam Vong Cơ, nói. Đêm nay làm hắn có cảm giác mình bắt đầu có tật nói lắp.
"Ngủ đi." Lam Vong Cơ nắm tay Nguỵ Anh, nói. Y nhìn gương mặt của Nguỵ Anh, trong lòng dâng lên một cỗ thoả mãn khó nói thành lời, đồng thời lại có chút lo lắng, không biết phụ thân cùng huynh trưởng hiện giờ ra sao.
"Nguỵ Anh." Nguỵ Vô Tiện ở thức hải gọi người.
"Sao vậy?" Nguỵ Anh khó hiểu hỏi. Hắn mới vừa cùng Lam Vong Cơ bồi dưỡng cảm tình thì đã bị Nguỵ Vô Tiện kéo qua.
"Ngươi tin Lam Trạm sao?" Gương mặt Nguỵ Vô Tiện hiện rõ vẻ trống rỗng.
"Sao lại không tin? Hắn gạt ta làm gì chứ?" Nguỵ Anh hỏi ngược lại.
Phải ha, sao lại gạt hắn chứ? Nguỵ Vô Tiện dại ra.
"Rốt cục thì ngươi rối rắm cái gì?" Nguỵ Anh hỏi.
"Ta cũng không biết." Nguỵ Vô Tiện lắc đầu, nói. "Lúc ta còn sống, Lam Trạm rất chán ghét ta, có lẽ ra đã cản ngươi làm nhiều chuyện khiến hắn ghét nên mới khiến Lam Trạm không giống trước đây mà chán ghét ngươi; có điều sao hắn lại có thể thích ngươi được chứ?"
"Có thể là ngươi nghĩ sai rồi chăng? Có lẽ thật ra LAm Trạm không chán ghét ngươi mà lại bị ngươi hiểm nhầm." Nguỵ Anh thắc mắc nói. Không có chuyện hiện giờ Lam Vong Cơ thích hắn, tương lai Lam Vong Cơ sẽ không thích hắn được.
"Không thể nào!" Nguỵ Vô Tiện lắc đầu, nói. "Sau khi hắn biết ta tu Quỷ đạo thì mỗi lần gặp mặt thì luôn dùng ngữ khí lạnh băng nói "Nguỵ Anh, theo ta về Cô Tô", đây không phải là có ý muốn bắt ta đến Cô Tô nhốt lại sao?"
"Nhưng mà... Lúc ta không tu Quỷ đạo thì Lam Trạm đã nói với ta như vậy rồi, hắn muốn ta cùng hắn về Cô Tô." Nguỵ Anh đầy mặt nghi hoặc nhìn Nguỵ Vô Tiện, chẳng lẽ đây không phải là ngươi hiểu lầm người ta rồi sao?
"Nói khi nào? Nói thế nào?" Nguỵ Vô Tiện kích động hỏi.
"Ở Kỳ Sơn Thanh Đàm Hội, Lam Trạm nói: Nguỵ Anh, theo ta về Cô Tô." Nguỵ Anh nói.
"Chẳng lẽ ta hiểu sai rồi sao?" Nguỵ Vô Tiện thì thào tự hỏi.
"Chắc chắn là hiểu lầm. Lam Trạm muốn đưa ngươi đi Cô Tô hẳn là vì bảo hộ ngươi, hoặc là muốn giúp ngươi." Nguỵ Anh thở dài nói. Hắn nhìn kiếp trước của mình, quá nghẹn khuất, không bằng được bản thân, sớm biết được Lam Trạm thích mình.
"Nhưng mà mỗi lần gặp mặt thì Lam Trạm trái một câu "Quỷ Đạo hại thân tổn hại tâm tính", phải một câu "Không cần suốt ngày làm bạn cùng quỷ quái"; ngươi nói hắn không phải chán ghét ta thì là gì?" Nguỵ Vô Tiện vẫn tin rằng Lam Vong Cơ không thích hắn.
"Nguỵ Vô Tiện! Ngươi có bệnh sao?" Nguỵ Anh viết hai chữ "bất mãn" lên mặt rồi nhìn bản thân trong tương lai, nói. "Lam Trạm hắn biết ngươi không có Kim Đan sao? Biết ngươi vì sao phải tu Quỷ đạo sao? Biết ngươi bị Ôn Triều ném vào Loạn Táng Cương sao? Hắn không biết! Chuyện gì hắn cũng không biết! Một chữ ngươi cũng không hé răng nói với hắn, hắn lại không phải thần, không phải chuyện gì cũng biết!"
"Ngươi từng nói với hắn mình mổ đan sao? Ngươi có nói cho hắn biết chuyện ngươi không thể cầm kiếm sao? Ngươi có nói cho hắn chuyện Tình tỷ có ân với ngươi hay không? Ngươi có nói sao? Ngươi không có! Nguỵ Vô Tiện, tự mình ngẫm lại cho kỹ đi, từ lúc ngươi sửa tu Quỷ đạo thì ngoài Lam Trạm ra còn ai khác nói với ngươi rằng Quỷ đạo hại thân chưa? Có ai khuyên ngươi bỏ Quỷ đạo quay về Kiếm đạo không?"
"Nguỵ Vô Tiện, không thể không nói lúc ngươi mạnh mẽ chạy ngang tu Quỷ đạo, trong lòng ngươi cho rằng Giang thị vì ngươi mà diệt, lại không có Kim Đan đã khiến tâm tính ngươi bị tổn hại; cho nên những lời của Lam Trạm khiến ngươi hiểu lầm rằng hắn chán ghét ngươi, muốn phế đi tu vi của ngươi, nhốt ngươi. Thật khổ cho hảo tâm của Lam Trạm!"
Một hồi giận dỗi của Nguỵ Anh làm sắc mặt Nguỵ Vô Tiện càng khó coi. Nguỵ Anh thấy Nguỵ Vô Tiện bắt đầu trầm tư thì lắc đầu, rời khỏi thức hải. Hắn ngẩng đầu nhìn Lam Trạm đang yên lặng ngủ bên cạnh mình, trong lòng cảm thấy bản thân thật may mắn; nếu không gặp được Nguỵ Vô Tiện, quỹ tích cuộc sống của hắn chính là những gì mà Nguỵ Vô Tiện trải qua; đến lúc đó, Lam Trạm sẽ rất thương tâm, hắn cũng sẽ hối hận cực kì.