Sau Khi Xuyên Sách Ta Nuôi Dạy Vai Ác Lúc Còn Nhỏ

Chương 4

Sáng sớm hôm sau.

Sau khi nhận được thông báo, bác sĩ Lưu hủy bỏ huấn luyện suốt đêm từ nước ngoài gấp gáp trở về, cũng lo lắng đi vào Thẩm gia, hắn mang theo hòm thuốc thẳng đến phòng ngủ của Thẩm Ngọc, mang cả các loại dụng cụ chữa bệnh và trợ lý chăm sóc.

Chú Trương chuẩn bị kêu Thẩm Ngọc rời giường, bị bác sĩ Lưu xông vào hoảng sợ, vội vàng ngăn hắn lại hỏi: "Bác sĩ Lưu có việc quan trọng sao?"

"Thẩm tiên sinh đâu?"

"Ở bên trong."

"Cậu ấy không sao chứ?"

"Trước mắt thì không có gì cần lo." Chú Trương thấy bác sĩ Lưu lúc xuýt xoa cũng đi theo với tâm trạng khẩn trương, "Vì sao bác sĩ Lưu lại hỏi như vậy?"

Bác sĩ Lưu mờ mịt mà sờ sờ cái mũi: "Không phải do dì Trần gọi điện thoại kêu tôi qua đây sao?"

Vừa dứt lời, cửa phòng ngủ trước mặt hai người mới chậm rãi mở ra, Thẩm Ngọc quần áo chỉnh tề ngồi xe lăn từ ra tới, hắn nheo đôi mắt cười không ngừng, hai má hiện ra lúm đồng tiền nhàn nhạt: "Buổi sáng tốt lành nha bác sĩ Lưu, làm phiền ông phải đi một chuyến rồi."

"Vì Thẩm tiên sinh, phục vụ cũng không sao." Bác sĩ Lưu cười tủm tỉm nói, "Xem ra Thẩm tiên sinh hiện tại khôi phục cũng không tệ lắm, không cần chú Trương trợ giúp vẫn có thể rời giường mặc quần áo, trước kia tôi giao nhiệm vụ cậu có hoàn thành không đấy?"

"Vẫn luôn ở làm, chưa bao giờ lười biếng." Thẩm Ngọc cười nói, ngay sau đó chuyển đề tài, "Chỉ là hôm nay vai chính lại không phải ta."

Bác sĩ Lưu: "Chứ ai?"

Bên kia.

Đường Lật trời chưa sáng đã rời giường.

Nó được thân thích nuôi trong nhà thành ra cũng không được phép có thói ngủ nướng, nó vốn tưởng ăn bữa sáng thì có thể nhìn thấy Thẩm Ngọc, kết quả là cho dù nó có cố ý ăn chậm rì rì Thẩm Ngọc vẫn không xuất hiện.

Rời đi trước, Đường Lật cuối cùng không nhịn được dò hỏi dì Trần đang bắt đầu thu dọn chén đũa.

"Thẩm tiên sinh đâu vậy ạ?"

"Chắc là còn đang ngủ." Dì Trần bất đắc dĩ cười cười, "Trước kia tiên sinh chính là một con cú, buổi tối ngủ không được buổi sáng gọi không dậy, sau này lão Trương quyết tâm tịch thu điện thoại trước giờ ngủ thì tiên sinh mới sửa được thói thức khuya. Nhưng hiện tại thì khác rồi, nếu không việc gì quan trọng thì tiên sinh có thể một giấc ngủ đến giữa trưa luôn, cũng không biết khi nào mới sửa lại......"

Dì Trần làm ở Thẩm gia đã ba mươi năm rồi, nhìn Thẩm Ngọc lớn lên từ nhỏ, mỗi khi cằn nhằn vị chủ nhân này có thể nói không ngừng.

Đường Lật không có làm ổn, an tĩnh mà nghe dì Trần nói chuyện.

Hiển nhiên hình tượng tính cách bên trong của Thẩm Ngọc do dì Trần nói ra khác hoàn toàn với suy đoán trong đầu nó.

Khi chưa vào Thẩm gia, nó cho rằng Thẩm Ngọc địa vị cao, tính tình lạnh lùng, đứng ở đỉnh kim tự tháp sẽ ngạo nghễ coi người là kiến. Sau này vào rồi nó mới phát hiện Thẩm Ngọc lại như thiên sứ ấm áp hay cười, không biết giận lại dễ thân, cởi mở nhận nuôi người ngoài như nó.

Nhưng lần đầu tiên nó biết Thẩm Ngọc còn có tính trẻ con như vậy.

"Dì Trần." Đang buồn cười lại bất đắc dĩ nghe thấy âm thanh bên ngoài, "Ngươi lại ở ta ra xem."

Dì Trần xoay người nhìn về phía Trương thúc đẩy Thẩm Ngọc lại gần, cười chào: "Tiên sinh."

Dì chăm sóc Thẩm Ngọc lâu như vậy, biết thừa Thẩm Ngọc không còn tức giận như tối qua nữa, khi nhìn thấy bác sĩ Lưu theo sau, dì thức thời thu dọn nốt chén đũa rồi rời khỏi nhà ăn.

Bác sĩ Lưu nhìn dì Trần đi xa, nhướng mày trêu chọc nói: "Lâu như vậy rồi mà bà ấy vẫn sợ ngươi hay sao."

"Chẳng lẽ ta dọa người lắm hả?" Thẩm Ngọc duỗi tay sờ mặt mình.

"Không dọa người, một chút cũng không dọa người." Bác sĩ Lưu không đứng đắn mà nói tiếp, "Lấy Thẩm tiên sinh có tài có sắc, người bình thường như bọn tôi đều mê chết đi được."

"...... Ngươi câm miệng đi."

Thẩm Ngọc quay đầu, nhìn phía xa cảm thấy Đường Lật như đang vẫy tay với hắn: "Tiểu hạt dẻ, lại đây."

Đường Lật hơi do dự, sau đó vẫn nghe lời đi đến trước mặt Thẩm Ngọc.

Lúc này, nhà ăn to như vậy mà chỉ có Thẩm Ngọc, chú Trương, bác sĩ Lưu cùng với Đường Lật là bốn người.

Vì không muốn xúc phạm tới lòng tự trọng của tiểu vai ác, Thẩm Ngọc cố ý bảo bác sĩ Lưu mang theo bốn trợ lý.

"Ngươi làm kiểm tra cho nó đi, còn có vết sẹo trên người, cần băng bó thì băng, tốt nhất là không để lại dấu vết gì." Thẩm Ngọc phân phó xong, nhẹ nhàng nhéo tay Đường Lật, ở bên tai nó nhỏ giọng nói, "Ta ở phòng khách chờ con, chờ lát nữa chúng ta đi ra ngoài dạo phố được không?"

Thẩm Ngọc nói chuyện rất nhẹ, hơi thở cũng giống như lông chim mềm mại, sượt qua tai Đường Lật

Ngứa.

Ngứa ngáy đến tận trong lòng.

Đường Lật gật gật đầu, gương mặt hơi hồng, sắc hồng còn lan dần đến vành tai.

Thẩm Ngọc nhìn sắc mặt Đường Lật biết đổi, tự nhiên thấy buồn cười, cố kìm nén ham muốn nhéo tai tiểu vai ác, hắn nhờ chú Trương thúc đẩy hắn rời khỏi nhà ăn.

Ở phòng khách đợi chừng nửa giờ, bác sĩ Lưu cùng Đường Lật mới ra từ nhà ăn.

Bác sĩ Lưu biểu tình lược hiện ngưng trọng, đơn độc đem Thẩm Ngọc kêu lên cửa sổ sát đất trước, mở miệng liền thẳng vào chủ đề mà nói: "Gia phu gia phụ Đường thị mất rồi, để lại một đống cục diện rối rắm ở đó, còn có một đám họ hàng Đường gia như hổ rình mồi, ngươi thật sự muốn nhận nuôi đứa bé kia sao?"

"Đó không phải vấn đề chính." Thẩm Ngọc mắt như mặt hồ không gợn sóng nhìn thẳng vào cửa sổ điềm đạm nói, "Tình trạng của hạt dẻ như thế nào?"

Bác sĩ Lưu thấy Thẩm Ngọc đã kiên quyết như vậy, tuy rằng không quá tán đồng quyết định của hắn, nhưng cũng chẳng dám nói thêm cái gì, hắn gãi tóc bảo: " Trên người nhóc con có rất nhiều vết thương ngoài ra, dinh dưỡng cũng thiếu, nhưng cần đắp thuốc với chậm rãi điều trị một chút là được, chỉ là tinh thần trạng thái của nó không tốt lắm."

Thẩm Ngọc ngẩn người: "Ngươi nói rõ xem nào."

"Ta không biết rõ ràng, chỉ suy đoán thôi." Bác sĩ Lưu thở dài nói, "Nó còn quá phòng bị, còn cho rằng người khác đều muốn hại mình, có thể là do hậm hực mà nghiêm trọng hơn là mắc chứng cuồng loạn."

Hậm hực?

Cuồng loạn?

( Chứng cuồng loạn hay còn gọi là hysteria: dễ bị kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc)

Thẩm Ngọc đột nhiên nhớ tới trong sách vai ác đúng là có chứng cuồng loạn vô cùng nghiêm trọng, đôi khi thậm chí không khống chế được hành vi của mình, làm ra vài việc cực kỳ tàn nhẫn.

Nếu hắn nhớ không lầm nói Đường Lật phát bệnh nên mới bắt cóc và gϊếŧ hại nguyên chủ

Thẩm Ngọc bất thình lình run lập cập, vội vàng hỏi: "Vậy nên làm sao bây giờ?"

"Tìm bác sĩ tâm lý tới khám một chút đi, tốt nhất không nên nói lời làm kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nó." Bác sĩ Lưu nhìn bộ dạng khẩn trương của Thẩm Ngọc, lắc đầu nói, "Thẩm tiên sinh, ngươi thật là người tốt."

Thẩm Ngọc cười khổ: "Coi như nuôi dưỡng đứa con trai đi."

"Vậy ngươi còn cần con trai không? Con trai lớn tuổi đang làm bác sĩ này thì sao?"

"...... Cút đi."

Đương Thẩm Ngọc cùng bác sĩ Lưu trở lại phòng khách khi, chú Trương thúc vì họ ra đã ra ngoài chuẩn bị sẵn sàng, bác sĩ Lưu cùng bốn trợ lý đem đồ vật thu dọn rồi chuẩn bị ra về.

Đường Lật không có việc gì làm đoan chính ngồi ở trên sô pha, con ngươi đen nhánh trông mong nhìn về phía Thẩm Ngọc.

Nhìn Thẩm Ngọc tới gần, người Đường Lật càng ngày càng cứng đờ, nhìn thấy trong mắt Thẩm Ngọc mang theo chút khẩn trương cùng thấp thỏm.

Nó không biết bác sĩ Lưu với Thẩm Ngọc nói gì, nhưng trực giác nói cho nó biết có lẽ liên quan đến nó.

Nhớ bác sĩ Lưu vừa có điều muốn nói lại thôi, Đường Lật trong lòng sợ hãi giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, nó sợ mình sẽ thấy sự thất vọng trong mắt Thẩm Ngọc, cũng sợ Thẩm Ngọc nói ra hai chữ 'rời đi'.

Thẩm Ngọc là người duy nhất nguyện ý nhận nuôi nó.

Hắn không thể làm bác sĩ Lưu có cơ hội ở Thẩm Ngọc trước mặt nói ra nói vào.

Mà nó nhỏ yếu như này thì có thể làm cái gì?

Đường Lật sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, tay đặt ở đầu gối không ngừng co quắp, móng tay hung hăng bấu vào thịt, nó dường như không cảm giác được đau đớn, hơi hơi trợn to mắt phượng xinh đẹp, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngọc trước mặt.

Nếu bác sĩ Lưu thật sự thuyết phục Thẩm Ngọc thay đổi ý nhận nuôi nó thì nhất định sau này nó sẽ làm bác sĩ Lưu hoàn toàn biến mất trên thế giới này......

Đây là mong muốn cuối cùng của Đường Lật.

"Hạt dẻ." Thẩm Ngọc sờ mái tóc mềm của Đường Lật, hắn cảm giác được tiểu vai ác đang run rẩy, hắn lại gần nắm lấy hai tay của nó, "Để con đợi lâu rồi, chúng ta dạo phố đi."

Đường Lật đột nhiên cứng đờ.

Trong phút chốc, ý muốn trong não nó biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Giờ khắc này nó không tự hỏi gì cả, chỉ ngơ ngác nhìn má lúm đồng tiền trên gương mặt xinh đẹp củaThẩm Ngọc.

Ánh mặt trời xuyên vào cửa kính, chiếu lên sườn mặt tuấn tú của Thẩm Ngọc, khiến Thẩm Ngọc cũng phải nheo mắt lại.

Ánh sáng ngăn cản ở giữa bọn họ, giống như phân chia hai người ra khoảng cách mấy vạn năm ánh sáng, Thẩm Ngọc đắm chìm trong ấm áp dưới ánh mặt trời, còn nó lại trầm luân ở không bờ bến trong bóng đêm.

Một ngày một đêm đối lập, làm cảm xúc được Thẩm Ngọc nắm tay của nó đều hóa hư vô.

Mãi cho đến khi nó nghe thấy Thẩm Ngọc kinh ngạc hô lên: "Ôi tay con chảy máu sao? Bất cẩn quá, ai lại tự cào tay mình chảy máu chứ? Bác sĩ Lưu, ngươi mau đến xem thử đi."

Bác sĩ Lưu vừa bị Đường Lật nhìn chằm chằm đến tê da đầu, đang muốn ra về thì nghe được Thẩm Ngọc gọi phía sau chỉ đành cắn răng: "...... Tới ngay đây."

Cứ bị trì hoãn như vậy, phải nửa tiếng sau Thẩm Ngọc mới cùng Đường Lật ra cửa.

Từ sau khi Thẩm Ngọc đi vào thế giới này, lập tức ngồi yên trong nhà chuyên tâm sống yên ổn, hiếm khi ra ngoài gặp người, cùng lắm là ra ngoài cửa chào nhau rồi thôi.

Tính kỹ thì lần này hẳn là lần thứ sau Thẩm Ngọc ra khỏi cửa, năm lần trước hoặc là đi thăm Thẩm lão gia, hoặc là là đi công ty mở họp, không nghĩ tới phải ra ngoài với tiểu vai ác.

Thẩm Ngọc nhìn Đường Lật phía đối diện ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt nó rũ xuống, hắn nhìn hai tay bị băng gạc quấn kín mít.

Hắn hỏi: "Đau không?"

Đường Lật chần chừ hai giây, lắc đầu: "Không đau."

Thẩm Ngọc cười: "Nói dối không phải trẻ ngoan đâu"

"...... Đau." Đường Lật mím môi, lựa chọn ăn ngay nói thật, nhưng nó mau chóng bổ sung nói, "Nhưng sau khi người hỏi con không thấy đau nữa."