Sau Khi Xuyên Sách Ta Nuôi Dạy Vai Ác Lúc Còn Nhỏ

Chương 31

Thẩm Ngọc chắp mười ngón tay đặt trên đầu gối, tỏ vẻ lắng nghe chăm chú: "Nói đi."

"Tổng giám đốc Thẩm, tôi không muốn nghỉ việc, tôi vẫn đang trả tiền vay mua nhà và xe, gia đình còn có bốn người già và hai đứa con cần nuôi, nếu tôi mất việc, cả nhà tôi sẽ sụp đổ!"

Giám đốc bộ phận thị trường bị đánh tàn nhẫn nhất, mắt phải bầm đen, khóe miệng còn rỉ máu.

Ông ta hoàn toàn không còn vẻ điên cuồng như trước, nước mắt lưng tròng, thấp hèn lấy lòng Thẩm Ngọc: "Tổng giám đốc Thẩm, ngài lượng thứ, nếu trước đây tôi có làm gì không đúng, ngài cứ nói ra, tôi nhất định sửa đổi, trừ tiền lương của tôi cũng được, xin ngài đừng đuổi việc tôi..."

Người đàn ông nói rất cảm động, một nhóm người khác cũng bị đánh sau lưng ông ta cũng bắt đầu nhỏ giọng hùa theo.

Trông thật đáng thương.

Nếu không phải trên mặt nhân viên bảo vệ cũng có vết bầm và máu rõ ràng thì ngay cả Thẩm Ngọc cũng sẽ tưởng họ là nạn nhân.

Thẩm Ngọc cười khẩy, trong mắt mang theo sự chế giễu nồng đậm, anh chậm rãi mở miệng: "Các người là nhân viên quản lý các bộ phận của công ty, không những không tận tâm với công việc mà còn tụ tập lại bàn tán chuyện thị phi, lan truyền tin đồn, bình thường các người mắc lỗi trong công việc, tôi nể tình các người đã cống hiến nhiều năm cho công ty nên cũng nhắm mắt làm ngơ nhưng giới hạn của tôi không thấp đến mức mặc cho các người bịa đặt, vu khống tôi!"

Nói đến sau, giọng nói của Thẩm Ngọc càng ngày càng trầm.

Kể cả giám đốc bộ phận thị trường, cả đám gây chuyện đều mặt xám như tro, như sắp đến ngày tận thế.

Lúc này, họ mới biết mình thực sự đã đυ.ng phải tấm sắt.

"Bộ phận nhân sự có một trăm lý do để đuổi việc các người, nếu các người hứng thú thì có thể đi hỏi." Nói xong, Thẩm Ngọc dừng lại một chút, sau đó cong mắt cười nói: "Ngoài ra, tôi luôn hoan nghênh các người nộp đơn xin trọng tài lao động."

Nói xong, Thẩm Ngọc không ngoảnh đầu lại, rời khỏi phòng họp.

Nhân viên ở khu văn phòng có lẽ đã nghe thấy động tĩnh từ phòng họp, từng người một cúi đầu ngồi vào chỗ của mình, sắc mặt tái mét, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Mãi đến khi Thẩm Ngọc đi thang máy xuống tầng, tất cả mọi người mới dần thả lỏng những sợi dây thần kinh căng cứng.

Xem ra ban quản lý của công ty sẽ có một cuộc thay máu lớn.

Tổng giám đốc Thẩm không đến thì thôi, đến thì làm người khác kinh ngạc...

Mọi người không khỏi thở dài nhưng không dám bàn tán về chuyện này nữa, sợ không cẩn thận sẽ rơi vào kết cục giống như những người trong phòng họp.

·

Thẩm Ngọc trở về văn phòng, chú Trương ngồi trên ghế sô pha đọc sách, chờ đợi cả một buổi chiều.

Đồng hồ trên tường đã điểm sáu giờ rưỡi chiều, đã qua giờ tan học bình thường của học sinh tiểu học.

"Chúng ta đi thôi." Thẩm Ngọc trả lại chiếc điện thoại đã chiếm dụng cả ngày cho chú Trương.

Hai người đến trước thang máy, vừa vặn gặp Khang Lâm đi từ phòng họp trên tầng xuống, Thẩm Ngọc đột nhiên nhớ tới điều gì đó, bèn dặn dò Khang Lâm: "Cậu đi mua giúp tôi một số sản phẩm điện tử, điện thoại, máy tính bảng và máy tính xách tay, mua xong thì chuyển đến nhà tôi."

"Vâng." Khang Lâm tưởng Thẩm Ngọc mua để dùng, bèn hỏi: "Tổng giám đốc Thẩm có yêu cầu gì không?"

Thẩm Ngọc có chút mơ hồ, nghĩ ngợi một lúc mới nói: "Cậu cảm thấy một cậu bé mười tuổi sẽ thích gì thì mua cái đó đi."

"..."

Khang Lâm dùng ngón chân cũng có thể đoán được ông chủ nhà mình lại muốn vung tiền vào Đường Lật, anh ta rất muốn nói với Thẩm Ngọc rằng, trẻ con mười tuổi không nên thích những thứ này, chúng nên học hành chăm chỉ, tiến bộ mỗi ngày.

Nhưng đối với Thẩm Ngọc, người đam mê tiêu tiền nuôi con, nói những lời này cũng là vô ích.