Sau Khi Xuyên Sách Ta Nuôi Dạy Vai Ác Lúc Còn Nhỏ

Chương 28

"Các bạn có xem cuộc phỏng vấn của Tổng giám đốc Thẩm không? Oai lắm luôn! Bọn phóng viên bị anh ta nói đến cứng họng luôn hahaha!"

"Tổng giám đốc Thẩm đã lâu không ra ngoài rồi, lần trước ra ngoài là dắt đứa bé đó đi dạo phố, lần này ra ngoài là để kiện tụng vì đứa bé đó, chẳng lẽ Tổng giám đốc Thẩm thực sự muốn nuôi đứa bé đó thành người thừa kế của nhà họ Thẩm?"

"Nói thật chứ... Tôi nghe nói cha của đứa bé đó là Đường Kiến, tức là cựu tổng giám đốc của Tập đoàn Đạt Vạn, ông ta là con riêng của ông cụ Thẩm, cho nên ông cụ Thẩm mới bảo vệ con trai của Đường Kiến như vậy."

"Chết tiệt! Thật không vậy!"

"Giật gân quá! Vậy sau này công ty chúng ta không phải sẽ thành thiên hạ của nhà họ Đường sao?!"

Vài người tụ tập lại bàn tán sôi nổi, bỗng nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến một tràng ho dữ dội.

Mấy người đó đồng thời sững người, linh tính mách bảo cùng quay đầu lại, ngay giây tiếp theo liền chạm phải khuôn mặt xinh đẹp và không mang chút cảm xúc nào của Thẩm Ngọc, người nhắc nhở họ bên cạnh thì vẻ mặt bất lực.

Trong nháy mắt, biểu cảm của họ như thể gặp ma.

Để không gây chú ý, họ cố ý chọn ngồi ở vị trí góc của phòng họp.

Ai ngờ phòng họp này có hai cánh cửa trước sau, họ chỉ chú ý đến cánh cửa trước, căn bản không biết Thẩm Ngọc từ lúc nào đã đi vào từ cánh cửa sau, rồi ngồi xe lăn đến sau lưng họ.

"Tổng giám đốc Thẩm..." Họ khó khăn lắm mới thốt ra được bốn chữ từ kẽ răng.

Thẩm Ngọc gật đầu, như thể không nghe thấy họ vừa thảo luận gì, mà giọng điệu lạnh nhạt hỏi: "Quản lý các phòng ban của các anh đều đến hết rồi chứ?"

"Đến rồi đến rồi đều đến rồi!" Vài người sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, điên cuồng gật đầu như gà mổ thóc.

Họ đến từ ba phòng ban khác nhau, không dám do dự chút nào, vội vàng chỉ cho Thẩm Ngọc vị trí của ba người quản lý phòng ban.

Thẩm Ngọc ngẩng đầu, nhìn theo hướng tay họ chỉ, sau đó nhếch môi cười nhẹ: "Tôi biết rồi, cảm ơn."

Nói xong, anh điều khiển xe lăn đi đến trước phòng họp.

Vài người còn lại sợ đến mức tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, họ thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau, đều nhìn thấy sự may mắn trong mắt người khác.

Tổng giám đốc Thẩm chắc chắn đã nghe thấy họ nói gì!

May mà Tổng giám đốc Thẩm không nổi giận, nếu không thì mất mặt trước bao nhiêu người không nói, có khi ngay cả cái bát cơm lương cao phúc lợi tốt này cũng giữ không được.

Khi họ cho rằng chuyện này đã được lật sang trang mới thì sự thật chứng minh rằng, họ đã nghĩ sai.

Trước khi tan làm, Thẩm Ngọc đột nhiên triệu tập các quản lý lớn nhỏ trong công ty, chính là để giải quyết chuyện này.

Đầu tiên, anh giải thích đôi ba câu về tin đồn lan truyền gần đây, đồng thời dặn dò mọi người không nên nghe theo lời đồn đại, sau đó lại bảo Khang Lâm đứng bên cạnh đọc một loạt danh sách.

Trong đó có cả ba người quản lý phòng ban mà mấy người kia đã chỉ.

"Những người được gọi tên ở trên, xin hoàn thành việc bàn giao công việc trong vòng một tuần và đến phòng nhân sự để làm thủ tục nghỉ việc." Khang Lâm nói với vẻ mặt không cảm xúc: "Nếu các anh có bất kỳ thắc mắc nào, có thể đến hỏi trực tiếp tôi."

Dứt lời, bên dưới một phiến xôn xao.

"Tại sao!?" Người bị gọi tên kích động, đột ngột đứng dậy, lớn tiếng chất vấn với giọng thô lỗ: "Chúng tôi làm việc chăm chỉ, không hề mắc bất kỳ lỗi lầm nào, các người không có tư cách đuổi chúng tôi đi!"

"Đúng vậy, chúng tôi được luật lao động của nhà nước bảo vệ, nếu các người không đưa ra lời giải thích hợp lý, chúng tôi sẽ nộp đơn xin kiện lao động!"