Sau Khi Xuyên Sách Ta Nuôi Dạy Vai Ác Lúc Còn Nhỏ

Chương 26

Sau khi nhận điện thoại, Thẩm Ngọc còn chưa kịp nói gì, trong điện thoại đã truyền đến tiếng cười sảng khoái của ông nội Thẩm: "Cháu nhỏ của chúng ta lên báo rồi ha ha ha, ta vừa xem đoạn phỏng vấn của cháu, tốt lắm, không hổ là cháu của Thẩm Quế ta, chặn họng người ta không để lại chút đường lui nào."

Thẩm Ngọc cũng không hỏi ông nội Thẩm làm sao biết người nghe điện thoại là anh, bất đắc dĩ nói: "Cháu coi như ông đang khen cháu vậy."

"Thằng nhóc này nói chuyện kiểu gì thế hả? Ta vốn dĩ đang khen cháu mà."

Mặc dù cách nhau một cuộc điện thoại, Thẩm Ngọc cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm trợn mắt nổi giận của ông nội Thẩm khi nói chuyện.

Anh không khỏi bật cười: "Được được được..."

"Đúng rồi, suýt nữa thì quên mất chuyện chính." Ông nội Thẩm ho hai tiếng, sau đó nghiêm túc nói: "Cháu rảnh thì về nhà một chuyến đi, cũng đưa thằng Đường Lật theo, ta còn chưa được tận mắt nhìn thấy con trai của Đường Kiến."

Ban đầu ngữ khí của ông nội Thẩm còn bình thường, nói đến sau thì trở nên hơi kỳ lạ.

Thẩm Ngọc xuyên đến thế giới này đã hơn nửa năm, ngoài chú Trương, thím Trần và Khang Lâm cùng những người khác ra, người mà anh tiếp xúc nhiều nhất chính là ông nội Thẩm, sau thời gian dài ở chung như vậy, anh ít nhiều cũng hiểu được tính tình nhỏ nhen của ông nội Thẩm.

Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng chuyện thúc giục kết hôn, ông nội Thẩm có thể nghĩ ra năm trăm lý do hoàn toàn không trùng lặp trong một ngày, lừa anh đi gặp những cô gái đó.

Lúc đầu Thẩm Ngọc còn mắc lừa, sau này số lần đa liễu, anh liền rút kinh nghiệm từ những lần thất bại, cho đến bây giờ, anh cũng có thể phân tích được trong lời nói của ông nội Thẩm có bao nhiêu phần là lời nói dối.

"Cháu có thể dẫn Lật Tử đi gặp ông nhưng với điều kiện là chỉ có ba chúng ta ở đó, nếu cháu thấy có người khác, cháu sẽ lập tức dẫn Lật Tử rời đi." Thẩm Ngọc không thích vòng vo tam quốc, ngay cả khi đối mặt với ông nội Thẩm, anh cũng sẽ nói thẳng mọi chuyện.

Kết quả là khi ông nội Thẩm nghe những lời này của anh, ông đã không vui.

"Thằng nhóc này nói chuyện với bề trên như vậy sao? Chẳng lẽ ta đã già rồi mà còn phải chịu sự đe dọa của thằng nhóc ranh như mày sao?"

Thấy thủ đoạn giấu giếm nhỏ nhoi của mình bị đứa cháu lớn vạch trần, ông nội Thẩm dứt khoát đập vỡ cái bình, lập tức trở nên vô lại: "Ta mặc kệ, dù sao tuần trước ta đã hẹn với cháu gái ngoại của nhà họ Dương, bảy giờ tối thứ bảy tuần sau, mày phải đến ăn một bữa cơm, nếu không thì mày cứ chờ lão già ta mất hết mặt mũi rồi đập đầu vào tường trước mặt mày đi!"

Nói xong những lời tức giận, ông nội Thẩm "rụp" một tiếng, cúp điện thoại.

"..." Thẩm Ngọc cầm điện thoại, hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại.

Chú Trương lái xe phía trước nghe thấy lời của Thẩm Ngọc, nhịn không được hỏi: "Ông nội lại thúc giục ngài đến đó nữa sao?"

Thẩm Ngọc cất điện thoại đi, nhún nhún vai, cười khổ nói: "Người già đặc biệt cố chấp trong chuyện này nhưng cháu mới hơn hai mươi tuổi, không cần phải vội như thế chứ."

"Từ sau khi Đỗ Thi Nhu đi, ông nội mới bắt đầu lo lắng như vậy, mặc dù cách làm của ông ấy không đúng lắm nhưng cũng là vì nghĩ cho ngài..."

Nói được một nửa, chú Trương đột nhiên nhận ra mình đã vô tình nhắc đến nhị tiểu thư nhà họ Đỗ, giọng nói lập tức dừng lại.

Chú Trương hơi hoảng hốt, vội vàng nhìn Thẩm Ngọc qua kính chiếu hậu.

May mắn là Thẩm Ngọc không hề bị ảnh hưởng bởi lời nói của ông ấy, đang chống cằm nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe, không biết đang nghĩ gì.

Lâu lắm không đợi được nửa câu sau của chú Trương, Thẩm Ngọc từ từ thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn vào mắt chú Trương qua kính chiếu hậu.