Đường Lật ngẩn ngơ nhìn Thẩm Ngọc, mấp máy môi: "Không phải..."
"Còn nói không phải?" Thẩm Ngọc thở dài: "Em viết hết suy nghĩ lên mặt rồi kìa."
Đường Lật đưa tay sờ lên mặt mình, rồi thất vọng hạ tay xuống, cậu nhỏ giọng nói: "Anh không hỏi tôi sao?”
Thẩm Ngọc lắc đầu lắc đầu, mặt mày biểu lộ sự hoài nghi: "Hỏi em cái gì?"
Đường Lật dường như không ngờ được phản ứng của Thẩm Ngọc, im lặng một lúc rồi mới tiếp tục nói: "Vết dao trên người Nguyên Vân Bình..."
"Ồ, em nói về cái đó à." Thẩm Ngọc cười không mấy quan tâm, vươn hai tay ôm lấy mặt bé của Đường Lật, nhẹ nhàng nhấc lên, Đường Lật đang cố tránh ánh mắt của anh, bất ngờ lại xoay gương mặt ấy đối mặt với mình: "Em có muốn nói không?”
Đường Lật bị nụ cười của Thẩm Ngọc làm cho mờ mắt một chút, lúc này như không cảm nhận được gì.
Chỉ có lòng bàn tay ấm áp của Thẩm Ngọc ôm lấy mặt hắn biến thành một nhiệt độ nóng bỏng, khiến trái tim hắn đập mạnh.Đầu óc cậu trống rỗng, vô thức trả lời: "Ban đầu không muốn nói.”
Thẩm Ngọc nói: "Vậy thì thôi không nói."
Kết quả lài Đường Lật đổi ý: "Nhưng bây giờ tôi muốn nói."
"Thôi thì nói đi." Thẩm Ngọc nói, buông tay Đường Lật ra khỏi mặt, rút lại hai tay, ngồi thẳng lưng: "Anh đang nghe.”
Đường Lật rũ mắt xuống, liếc nhìn đôi bàn tay xinh đẹp thon dài của Thẩm Ngọc, sau một lúc bối rối, cậu thấp giọng nói: “Nguyên Vân Bình quấy rối cháu gái của mình, tôi cũng nhìn thấy, cháu gái của hắn mới chín tuổi, cho nên chỉ có thể tìm tôi nhờ giúp đỡ.”
Thẩm Ngọc muốn hỏi Đường Lật là làm sao cậu biết nghĩa của từ "quấy rối".
Nhưng suy nghĩ lại, anh lại nhận ra đó không phải là điểm chính.
"Bây giờ thì sao?" Thẩm Ngọc hỏi: "Cô bé đó thế nào rồi?"
Đường Lật nhấp nháy môi, nhìn thấy Thẩm Ngọc tin lời cậu mà không lưỡng lự gì, dây thần kinh căng thẳng của cậu mới dần dần được thả lỏng xuống, cậu quay đầu nhìn xuống mặt đất, nói lời thì thầm: "Sau khi tôi làm lớn việc này, bố mẹ cô bé đến và đón đi, cô bé biết tại sao tôi lại động thủ Nguyên Vân Bình, nhưng khi họ hỏi cô bé, cô bé lại nhất định không nói gì cả.”
Đường Lật dùng một giọng điệu rất bình tĩnh để kể lại toàn bộ sự việc, Thẩm Ngọc nghe xong trong lòng liền dậy sóng.
Trong thực tế, từ khi còn đọc truyện với tư cách là một độc giả, Thẩm Ngọc đã biết nhân vật phản diện khi còn nhỏ đã đối xử tàn nhẫn với người thân nuôi dưỡng mình.
Sau đó, sự việc này trở thành lý do khiến nữ chính quyết tâm cắt đứt mối quan hệ với phản diện.
Nữ chính xinh đẹp và tốt bụng không thể chấp nhận việc phản diện đền đáp ân huệ bằng cách làm tổn thương người giám hộ của mình. Sau khi lăng mạ phản diện bằng lời nói, cô còn nhờ nam chính giúp đỡ để loại bỏ sự ràng buộc với phản diện, để nhân vật phản diện luôn ghen ghét, chạy về phía cô mà không nhìn lại.
Tuy nhiên, Thẩm Ngọc không ngờ rằng sau sự việc này còn có một lý do khác.
Không biết tại sao, nhân vật phản diện trong truyện không giải thích nhiều với nữ chính mà chịu đựng sự hiểu lầm từ cô.
Nếu không phải bây giờ Đường Lật giải thích cho cậu, có lẽ đến cuối cùng Thẩm Ngọc vẫn sẽ nghĩ rằng Đường Lật cư xử để chống lại hành động bạo lực của Nguyên Vân Bình trước khi không thể chịu đựng nữa.
Đồng thời, trong lòng Thẩm Ngọc cũng rất đau đớn.
Mặc dù Đường Lật không nói, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự tổn thương của Đường Lật.