Nguyên Vân Bình quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu lên, ánh mắt ngơ ngác nhìn Thẩm Ngọc hồi lâu, rồi đột nhiên nhận ra điều gì đó, trợn to mắt nói: "Cậu, cậu sớm đã biết chúng tôi sẽ đến, chuẩn bị sẵn mọi thứ để chờ chúng tôi tự chui đầu vào rọ, phải không?!"
Thẩm Ngọc nói: "Chú nghĩ nhiều quá rồi."
"Vậy cái này là gì!" Nguyên Vân Bình gần như điên cuồng giật lấy xấp tài liệu từ tay Đường Giai, tay run lên như bị chuột rút: "Chẳng lẽ cái này không phải là cậu đã chuẩn bị sẵn từ trước sao?!"
Thẩm Ngọc mặt lạnh lùng cụp mi xuống, ánh mắt lạnh lẽo quét qua mặt Nguyên Vân Bình và Đường Giai.
Ngón tay anh trắng trẻo, dài và thon, ngón trỏ nhịp nhịp nhẹ trên tay vịn xe lăn — đây là dấu hiệu cậu đã hết kiên nhẫn được nữa rồi.
"Các người chưa đủ quan trọng để tôi phải bỏ công sức ra như vậy đâu, đừng tự đề cao bản thân. Nếu hôm nay các người không đến, thì tôi sẽ đưa những chứng cứ này cho tòa án, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa thôi."
Nói xong, Thẩm Ngọc chế nhạo nhếch miệng, quay đầu nói với chú Trương: "Chú Trương, tiễn khách."
"Vâng."
Chú Trương cũng không khách sáo, tiến lên trước kéo lấy Đường Giai và Nguyên Vân Bình đang nằm bệt trên đất, giống như kéo rác mà lôi họ ra ngoài.
Đường Giai đã bị những lời nói của Thẩm Ngọc dọa đến mất cả hồn, ngay cả sức để vùng vẫy cũng biến mất, như một con búp bê rách rưới để mặc chú Trương cứ kéo đi.
Còn Nguyên Vân Bình bên kia thì mặt đỏ bừng, nhân lúc chú Trương không chú ý liền cúi xuống thoát ra, rồi vừa vén áo vừa lao về phía Thẩm Ngọc.
Thím Trần và vài người hầu tưởng rằng Nguyên Vân Bình định làm gì Thẩm Ngọc, liền vô thức chắn ở giữa.
"Đừng tới đây!" Thím Trần tức giận nói: "Nếu ông còn tiến thêm bước nào nữa, tôi sẽ báo cảnh sát đấy."
Nghe vậy, Nguyên Vân Bình ngừng bước tiếp mà chỉ tay vào vết sẹo trên eo mình, thở hổn hển nói lớn: "Cậu thấy vết dao này không? Là tên điên Đường Lật đâm tôi đấy! Tôi nói cho cậu biết, Đường Lật chính là kẻ vong ơn, là kẻ gϊếŧ người! Cậu vì hắn mà làm bao nhiêu thứ, hắn không những không biết ơn cậu mà còn chờ lúc cậu quay lưng để đâm cậu một nhát đấy!"
Nguyên Vân Bình kích động nói đến sùi cả bọt mép, nhưng Thẩm Ngọc trước mặt lại không có chút phản ứng nào, thậm chí còn không nhướn mày.
Thẩm Ngọc mặt không biểu cảm, ánh mắt lạnh lẽo quét qua chỗ mà Nguyên Vân Bình chỉ.
Đúng là vết dao.
Dù đã lành nhưng vẫn rất rõ ràng, trông khá đáng sợ.
Có lẽ Đường Lật đã dùng con dao đó để làm Nguyên Vân Bình bị thương.
Thẩm Ngọc đè nén những suy nghĩ trong lòng, nhếch miệng cười nhạt với Nguyên Vân Bình: "Chú đúng là vết thương lành rồi nên quên đau, vết dao này mới lành chưa lâu đúng không, mà đã muốn lợi dụng Đường Lật để đòi tiền tôi ư?"
Mắt Nguyên Vân Bình trợn lên như quả bóng bàn, như thể gặp phải ma quỷ.
Dù tính toán kỹ lưỡng thế nào, hắn ta cũng không ngờ Thẩm Ngọc lại có thái độ như vậy, biết rõ Đường Lật là một quả bom cực kỳ nguy hiểm, mà vẫn một mực bảo vệ hắn.
Thẩm Ngọc điên rồi sao?!
Đồ điên!
Họ đều là lũ điên!!!
Thẩm Ngọc phớt lờ tiếng gào thét tuyệt vọng của Nguyên Vân Bình, khó chịu phất tay, chú Trương và vài người giúp việc liền cùng nhau lôi cặp vợ chồng kỳ quặc đó ra ngoài.
Phòng khách ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh.
Thẩm Ngọc điều khiển xe lăn đến chỗ Nguyên Vân Bình vừa quỳ, cúi xuống nhặt lấy xấp tài liệu rơi trên đất.