Vạn Ninh nhìn cậu thiếu niên xinh đẹp lễ phép cúi chào mình, không nhịn được nói với cậu: "Bộ phim tôi sắp quay, đạo diễn nói đang thiếu một đứa trẻ, Đa Đa, nếu có cơ hội, hy vọng chúng ta có thể hợp tác với nhau."
Ngư Đa Đa chưa từng đóng phim nhưng cậu biết đóng phim kiếm được nhiều tiền hơn những công việc khác.
"Cảm ơn cô giáo Vạn!" Ngư Đa Đa một lần nữa lễ phép cảm ơn: "Nếu có cơ hội, em rất vui được hợp tác với cô giáo."
Kết thúc cuộc trò chuyện đơn giản, hai vị giám khảo còn lại chuyển chủ đề sang thí sinh tiếp theo.
Còn Ngư Đa Đa sau khi xác định được mình vào vòng trong cũng lui xuống dưới sân khấu.
Ngồi dưới sân khấu, Ngư Đa Đa ngẩng mặt lên, cậu đang nhìn Tạ Linh.
Cậu đang đợi kết quả của Tạ Linh.
Ống kính thỉnh thoảng lia đến, khán giả trực tiếp cũng có thể nhìn thấy cậu.
"Oa, sao Tiểu Ngư càng nhìn càng ngoan thế này, muốn véo quá."
"Mê quá, dưới ống kính chết chóc như vậy, bảo bối vẫn có thể đẹp như vậy, nhan sắc quá đỉnh."
"Vạn Ninh là nữ thần của tôi, cô ấy có vẻ rất thích Tiểu Ngư! Mong chờ họ có thể hợp tác!"
Khu bình luận rất náo nhiệt, tất nhiên cũng có bình luận về những thí sinh khác.
Ngư Đa Đa vẫn hoàn toàn không biết những điều này.
Cậu chuyên tâm chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi được Tạ Linh đi tới.
"Đa Đa, tôi cũng vào vòng trong rồi."
Tạ Linh không kìm được sự phấn khích, ôm lấy Ngư Đa Đa.
Ngư Đa Đa: "..."
Ư! khó chịu quá!
Ngư Đa Đa không thích ôm người khác, cậu nhéo lấy cổ áo sau của Tạ Linh, nhăn mặt, đẩy cậu ta ra.
"He he he." Tạ Linh bị đẩy ra vẫn ngốc nghếch cười.
"Có ống kính kìa."
Ngư Đa Đa nghiêm mặt, chỉ vào ống kính, nghiêm túc giáo dục: "Cậu bị quay lại như vậy sẽ bị người ta cười cho."
Hai người phải đàng hoàng một chút, không cho người khác cơ hội cười nhạo.
Tạ Linh luôn nghe lời cậu, nghe vậy thì ngồi xuống ngay ngắn.
Hai người ngồi cạnh nhau, đều có dáng vẻ nghiêm trang như học sinh tiểu học đang chăm chú nghe giảng, khiến khán giả phải thốt lên rằng đáng yêu quá.
Tạ Khâm nhìn chằm chằm vào màn hình, cũng đang nhìn họ.
Thật khéo, vừa nãy Tạ Linh chạy xuống ôm Ngư Đa Đa, anh cũng nhìn thấy rõ ràng.
"Anna, Tạ Linh khi nào thì khai giảng?"
Tạ Khâm ngẩng đầu, hỏi Anna đang thu dọn tài liệu trên một chiếc bàn làm việc khác không xa.
"Trường của thiếu gia phải đến tháng chín mới khai giảng, còn sớm lắm."
Tạ Khâm "Ừ." một tiếng, không nói gì nữa.
Anna làm việc với Tạ Khâm nhiều năm như vậy, mặc dù vẫn sợ anh nhưng ngày thường cũng có thể nói chuyện nhiều hơn một chút.
"Ông chủ, thiếu gia biểu hiện thế nào trong chương trình thế?"
Anna không biết đến sự tồn tại của Ngư Đa Đa, cô chỉ biết Tạ Linh đi tham gia chương trình.
Còn khi thấy Tạ Khâm xem phát sóng trực tiếp, theo cô nghĩ, chắc chắn là để xem em trai ruột của mình.
Tạ Khâm liếc nhìn cậu trai tóc vàng trên màn hình, giọng điệu nghe có vẻ hơi chê bai.
"Nó biểu hiện cũng được vào vòng trong rồi."
"Oa, vậy thiếu gia thật lợi hại quá, ông chủ, anh có muốn thưởng cho cậu ấy không?"
"Ừ."
Tạ Khâm nhàn nhạt nói: "Phần thưởng đã chuẩn bị cho nó rồi."
Đợi cậu ta về, đảm bảo cậu ta sẽ có "Bất ngờ."
Phát sóng trực tiếp vừa kết thúc, Tạ Khâm cũng không tiếp tục trì hoãn công việc nữa.
Trước khi xử lý công việc, anh mở WeChat, gửi cho Ngư Đa Đa một phong bao lì xì.
"Chúc mừng."
Còn về đứa em trai ruột trong danh sách, đứa em trai ruột biết anh về vẫn đang sợ hãi, không dám đến để thể hiện sự tồn tại.
"Đa Đa, Đa Đa."
Trong căn cứ, Tạ Linh giống như một con chim họa mi đang bay vòng quanh Ngư Đa Đa: "Cậu giúp tôi hỏi thử xem, cậu hỏi anh tôi xem có bình chọn cho tôi không?"
Mặc dù cậu ta cảm thấy anh mình chắc chắn sẽ bình chọn cho mình nhưng cậu ta vẫn muốn nghe anh mình chính miệng thừa nhận.
Như vậy, cậu ta mới có thể khoe khoang với bạn bè!
Ngư Đa Đa bịt tai lại, không muốn nghe.
"Cậu đã vào vòng trong rồi, còn quan tâm đến phiếu bầu đó làm gì?"
"Tôi muốn cảm nhận tình yêu của anh tôi dành cho tôi!"
Tạ Linh đắc ý không chịu được: "He he, cậu không hiểu đâu. Anh tôi là người như vậy, tình cảm đều quá khép kín, không bao giờ thể hiện ra ngoài, có thể để anh ấy thỉnh thoảng thể hiện một lần, sướиɠ như trúng số vậy."
Ngư Đa Đa không hiểu lắm.
Tạ Linh nói anh mình lạnh lùng, ít nói, không có tình cảm, đối với đứa em trai ruột cũng phần lớn là sự quan tâm kín đáo, hai anh em họ hầu như không nói chuyện gì với nhau...
Nghe xong, Ngư Đa Đa mở WeChat, nhìn Tạ Khâm, người vẫn gửi phong bao lì xì cho cậu mỗi ngày.
Ừm.
Tạ Khâm lạnh lùng ở chỗ nào?
Rõ ràng đây là ông chủ lớn mà mỗi con cá đi làm công yêu thích nhất!
Hai người đang đứng cạnh nhau, đạo diễn từ phía sau đi về phía họ.
"Đa Đa, cậu lại đây một chút."