Ngư Đa Đa bị cậu ta ồn ào tới đau tai.
“Cậu đừng nói nữa.”
Ngư Đa Đa giơ tay che miệng Tạ Linh: “Tôi còn muốn nhớ lời bài hát.”
Sau khi lên sân khấu, thật ra phía trước sẽ có người nhắc lời cho tuyển thủ.
Nhưng Ngư Đa Đa đã chuẩn bị nội dung hoàn tất, ngoại trừ những phần nhắc nhở khác thì cậu đã học thuộc toàn bộ ca từ rồi.
Cậu cực kỳ yêu việc ca hát!
Tạ Linh bị bắt câm miệng, đành phải ngoan ngoãn ngồi nghe Ngư Đa Đa học thuộc lời.
Rất nhanh đã tới lượt bọn họ lên sân khấu.
Ánh đèn lập lòe.
Các thiếu niên toàn thân đầy sức sống chạy về phía sân khấu.
Tiếng nhạc đệm vang lên, các thiếu niên bắt đầu nhảy điệu múa đã tập luyện vô số lần, hát lên lời ca đã luyện tập thật nhiều.
Cùng lúc đó, quản lý kênh phát sóng giàu có đã trực tiếp đẩy địa vị của trận phát sóng trực tiếp này lên tới hot search.
Bên phía kênh phát sóng mỗi ba năm đều sẽ nâng một chương trình tuyển chọn, những người thông qua tuyển chọn cũng có minh tinh nổi tiếng.
Vậy nên lần phát sóng này có rất nhiều người tới xem.
“Tạ tổng, ngài chỉ mới xuống máy bay, không muốn nghỉ ngơi một lát sao?”
Trong một chiếc siêu xe bản giới hạn ở sân bay, người đàn ông có thói quen nhắm mắt nghỉ ngơi trên xe lúc này lại phá lệ bật máy tính lên.
Tài xế nắm chặt tay lái, cố ý quan tâm thăm hỏi một câu.
Người đàn ông không ngẩng đầu, lạnh nhạt đáp: “Bây giờ không nghỉ ngơi.”
Anh đáp xong thì đặt máy tính lên đùi, cúi đầu, nghiêm túc nhìn vào màn hình.
Trên màn hình không có sân khấu, chỉ có một video ngắn.
Trong video ngắn này là đoạn tự giới thiệu của các tuyển thủ.
Anh chậm rãi xem dần về sau.
Vào lúc nhìn thấy người thứ tám, gương mặt vốn không kiên nhẫn của anh xuất hiện chút thay đổi.
“Chào mọi người, tôi là Ngư Đa Đa, “Ngư” của rất nhiều chứ không phải “Dư” của dư thừa.”
Trong màn ảnh, thiếu niên có gương mặt xinh đẹp đang ngay ngắn ngồi trên ghế, đôi tay đặt trên đầu gối, dùng vẻ mặt nghiêm túc như học sinh tiểu học để tự giới thiệu bản thân.
Lời tự giới thiệu của cậu vừa kết thúc, phần bình luận vốn thưa thớt đột nhiên bị lấp đầy nhanh chóng.
“Tôi có bị hoa mắt hay không vậy??? Nếu không thì tại sao tôi lại có cảm giác mình vừa nhìn thấy thần tiên thế này!”
“Má ơi má ơi, lần tuyển chọn này của đài quả quýt không ngờ còn ẩn giấu người như thế!”
“A a a! Trong ba phút, tôi muốn toàn bộ thông tin của cậu bé này!”
“Đáng yêu quá, ngoan quá, mềm quá, tôi tuyên bố, cậu bé này là của tôi!”
Ngư Đa Đa giới thiệu rất nghiêm túc.
Nhưng chịu không nổi gương mặt tròn vo đáng yêu của cậu, gò má vẫn còn hơi phúng phính nét trẻ con, khiến người xem không những kinh ngạc mà còn cảm thấy đáng yêu vô cùng.
Đáng yêu tới mức làm người ta muốn véo, muốn hôn, muốn xoa bóp một chút.
Tạ Khâm không thường xem phát sóng trực tiếp, cho nên không hiểu ý của bình luận là gì.
Anh chỉ biết trơ mắt nhìn màn hình của mình bay loạn bình luận, che khuất cả gương mặt Ngư Đa Đa.
“Anna.”
Tạ Khâm vô cảm gọi điện thoại cho Anna: “Bảo đài quả quýt, kênh phát sóng trực tiếp của bọn họ có vấn đề.”
Ngay cả mặt của tuyển thủ cũng không nhìn thấy, cái kênh phát sóng này làm ăn kiểu gì vậy?