Cẩu Vương gia còn muốn hầm cá ngay trên giường luôn sao?
Quá đáng ghét.
Tiểu Ngư bên ngoài chỉ hận không thể ném cẩu Vương gia vào nồi, giải cứu Tiểu Ngư trong sách đang bị đàn áp trên giường.
“Đa Đa?”
Giọng nói của Tạ Khâm ở đầu bên kia vang lên, anh nghe giọng Ngư Đa Đa khác lạ nên dừng lại công việc trong tay, hỏi cậu: “Em đang làm gì đó?”
“Em đang đọc tiểu thuyết.”
Ngư Đa Đa phồng má, có chút không vui.
Cậu không muốn Tiểu Ngư bị hầm.
Tạ Khâm cảm thấy cậu không vui, chưa nói hai câu đã gửi cho cậu một bao lì xì.
[Cung hỉ phát tài]
Ngư Đa Đa không phải cá nhỏ tham lam, nhưng thấy bao lì xì thì vẫn không khống chế được mà bật mở.
[88.8 đồng]
Giá trị của bao lì xì không lớn không nhỏ, Tạ Khâm biết phạm vi chấp nhận của Ngư Đa Đa, cho nên ra tay rất chuẩn.
Tạ Khâm gửi bao lì xì xong, còn kèm theo một lý do chính đáng: “Hôm nay em đã hát thêm một bài cho anh nghe, đây là thù lao.”
Âm thanh trầm thấp êm tai vang lên từ điện thoại, khiến Ngư Đa Đa cũng phải xoa nhẹ lỗ tai mình.
“Em hát không đáng tiền.”
Ngư Đa Đa ăn ngay nói thật: “Giáo viên dạy nhạc nói em hát làm người nghe thấy gớm.”
Khóe môi Tạ Khâm cong lên thành nụ cười.
Xem ra, vị giáo viên thanh nhạc này đã bị Đa Đa tra tấn không ít.
“Em đã hát tốt hơn trước kia rất nhiều rồi.”
Tạ Khâm lật tài liệu trong tay, nói với Ngư Đa Đa: “Chỉ cần tiếng hát truyền đạt được sự sung sướиɠ cho người nghe là đủ rồi.”
“Đa Đa, cách em hát khiến người ta cảm thấy em rất chân thành.”
Ngư Đa Đa hiểu được câu này, trong lòng cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Ca hát có thể dùng chân thành để hình dung hay sao?
Cậu còn chưa kịp nghĩ thông suốt, Tạ Khâm tiếp tục nói: “Khuya rồi, Đa Đa, em nên đi ngủ.”
Ngư Đa Đa xem đồng hồ, lúc này đã 10h26p, đúng là đã trễ.
Cậu vội vàng đặt điện thoại lên đầu giường, tắt đèn, nằm ngay ngắn, đôi mắt nhắm lại.
“Tạ Khâm, ngủ ngon.”
Cậu muốn ngủ sớm dậy sớm, trở thành cá nhỏ cố gắng nhất trong chương trình!
“Đa Đa, ngủ ngon.”
Đối với thiếu niên duy nhất có thể giúp lòng anh an bình, Tạ Khâm cho cậu sự dịu dàng nhất mà chưa có ai từng được hưởng từ anh.
Ba ngày trôi qua.
Ngư Đa Đa cuối cùng cũng bước lên sân khấu đầu tiên của mình.
Cậu và Tạ Linh chung một nhóm, Tạ Linh nhảy hay hát đều thuộc trung đẳng, không kéo chân sau, nhưng cũng không nổi bật.
“Đa Đa, đạo diễn nói tiết mục này của chúng ta là phát sóng trực tiếp.”
Trước khi lên sân khấu, Tạ Linh đã nói lanh lảnh bên tai Ngư Đa Đa: “Cậu nói xem, anh của tôi có đang xem phát sóng trực tiếp không? Sẽ bỏ phiếu cho chúng ta chứ? Đúng rồi, người xem bên ngoài chỉ có thể một người bầu một phiếu, cậu nói xem anh tôi sẽ bầu cho tôi hay cho cậu đây?”