Chương 6: Gấp như vậy? Là vội vã muốn sớm thoát khỏi cô nhỉ
Cách màn giường, Từ Thu nghe thấy tiếng cửa ký túc xá bị mở ra, sau đó là âm thanh nói chuyện của Bành Anh và Ô Thuần.
“Oa…, vừa rồi tớ thấy Tạ Ung ở nhà ăn, tớ nhắc cậu quay đầu lại nhìn, cậu lại vội vàng nhìn đồ ăn, chờ cậu quay lại thì người đã sớm đi rồi.
Hình như Bành Anh cũng không ham thích như Ô Thuần.
“Cậu ấy là nam thần của cậu chứ không phải tớ, không nhìn thấy thì không nhìn thấy, dù sao trong điện thoại của cậu có nhiều ảnh của Tạ Ung như vậy, tớ muốn nhìn thì lúc nào cũng nhìn được mà.
Từ Thu thu hồi suy nghĩ, trả lời Tạ Ung một chữ “ừ”, vừa muốn nằm xuống…
“…Tớ nói, cái kia không trở về à?”
Nghe giọng nói thì chắc là Ô Thuần.
Ngón tay định đóng lại màn hình điện thoại của Từ Thu hơi dừng lại, tuy rằng trong ký túc xá còn một người nữa tên là Khổng Tử Lăng, nhưng sinh viên nữ kia có thể ở chung được với bọn Bành Anh, hơn nữa khi bạn trai của Khổng Tử Lăng đưa đồ ăn còn chia cho bọn họ, loại xưng hô không tôn trọng như thế này chắc là dành cho Từ Thu.
“Hẳn là chưa về, tớ mở cửa ra thấy đèn chưa bật.”
Không biết ai nhẹ nhàng thở ra, sau đó Ô Thuần nói.
“May là cậu ấy không ở đây, tớ nói thật tớ phiền muốn chết, mỗi ngày đều quái gở, hù chết tớ, có phải đầu óc cậu ấy không bình thường không. Không tham dự các hoạt động dạo phố ca hát của chúng ta, bình thường chúng ta nói chuyện chơi đùa cũng không thấy cậu ấy hé răng. Lần trước, tớ nghĩ cậu ấy ở hội sinh viên nên đã nhờ cậu ấy giúp một việc nhỏ, thế mà cậu ấy lại cự tuyệt khiến tớ cạn lời…”
Từ Thu nghe vậy ánh mặt lạnh xuống từng chút một.
Cái gì mà đi ra ngoài dạo phố ca hát, chẳng lẽ không phải gọi cô theo để xách đồ miễn phí, bao cơm vung tiền như rác à? Nói chuyện bên nhau chơi đùa cái gì, năm câu nói thì bốn câu là ý da^ʍ không có dinh dưỡng, còn một câu thì là câu nói tục nổi danh của nữ thần nào đó. Buồn cười nhất là giả tạo xin giấy nghỉ học một tuần gọi là giúp một việc nhỏ?
Từ Thu nghe họ nói chuyện thì có chút phiền, cô trực tiếp ngồi dậu kéo màn giường “ba” một tiếng. Hai người phía dưới hoảng sợ nhìn mặt nhau, không biết là chột dạ hay như thế nào.
Không khí trong ký túc xá đột nhiên có chút yên tĩnh xấu hổ.
Vẻ mặt Từ Thu bình tĩnh, cô nhìn hai người Bành Anh và Ô Thuần, thật ra trong ánh mắt lại không có sự tức giận, sau khi hai người kia về vị trí thì Từ Thu mới kéo màn giường lại một lần nữa.
Vẫn là rất yên tĩnh…Nhưng không cần nghĩ cũng biết chắc chắn hai người kia lại đang mắng cô.
Di động rung lên hiển thị tin nhắn mới, Từ Thu click mở, vẫn là Tạ Ung…
“Khi nào bắt đầu? Cô nói một tuần, cụ thể là bắt đầu từ hôm nào?”
Từ Thu:
“Từ hôm nay trở đi, đến nỗi khi nào bắt đầu nghiên cứu vậy phải xem tâm tình.”
Hai giây sau đầu bên kia trả lời:
“Vậy hôm nay đi, tôi thuê khách sạn ở bên ngoài, năm hai không có tiết tự học buổi tối, chắc cô rảnh nhỉ?”
Gấp như vậy? Là vội vã muốn sớm thoát khỏi cô nhỉ…Dù sao cũng là Từ Thu nhất thời nổi hứng, không sao cả.
“Có thể, cậu đặt xong khách sạn thì chia sẻ vị trí cho tôi.”
Từ Thu đã xem qua vô số bộ phim, cũng thừa nhận mình là người có gu thẩm mỹ cao, nhưng nói thật, đây là lần đầu tiên cô đùa người thật.
Còn là một xử nam cấp bậc nam thần, chỉ nghĩ thôi là thấy hưng phấn.