Chương 1: Ghi âm
Đầu tháng chín là thời gian khai giảng của các trường học.
Từ Thu là một thành viên của hội sinh viên, trước ngày khai giảng hai ngày cô đã bị phân đến trước cửa phía nam của trường học đón người mới đến.
Tuy rằng đã vào mùa thu nhưng thời tiết vẫn rất nóng, chỉ mới sáng sớm mà nhiệt độ đã lên đến ba mươi tám độ, Từ Thu ngồi ở trong lều đón người mới đưa tin chỉ đạo mỗi sinh viên năm nhất xách hành lý đi vào bên trong.
Ngồi cùng một bàn với Từ Thu là trưởng ban của cô, nữ thần khoa Tiếng Trung- Qúy Nguyệt.
Hội sinh viên có bảy ban, mỗi ba có ba ban trưởng, mỗi ban trưởng lại dẫn theo ba đến bốn cán sự, mà người nắm quyền cao nhất là chủ tịch hội sinh viên, đây đại khái là mối quan khoa giống như kim tự tháp.
Từ Thu nhìn mất thành viên trong ban vây quanh Qúy Nguyệt như chúng tinh phủng nguyệt, bưng trà rót nước rồi lấy quạt điện mini không biết lấy từ nơi nào đến, rất ân cần.
Cô gái tên Quý Nguyệt này không chủ nổi tiếng trong khoa tiếng Trung mà còn vang danh khắp trường, rất nhiều người đều nghe được vẻ ngoài và khí chất của vị này…Đoan trang thì không cần nói, dáng người cũng đẹp, ưu nhã thục nữ hào phóng. Ngay cả một gái thẳng như Từ Thu cũng có rất nhiều khi nhìn mặt Qúy Nguyệt đến mức xuất thần.
Bởi vì quá hoàn mỹ nên mới không khiến người khác nổi lên tâm tư ghen ghét. Từ Thu nhớ rõ năm nhất khi mình đi phỏng vấn hội sinh viên, lúc ấy Qúy Nguyệt vẫn là can sự, cô ấy cười với cô một cái rất ấm áp.
Cho nên cũng không khó hiểu khi người đường đường là chủ tịch hội sinh viên sẽ mềm lòng thiên vị Qúy Nguyệt nhỉ?
Từ Thu cười cười nhìn về phía sinh viên nam đang lật tài liệu phía sau.
Tạ Ung, nam thần khoa kiến trúc đang là chủ tịch hội sinh viên.
Trên Tieba đã từng có vô số thiệp ghép CP hai người kia với nhau, Tạ Ung là nam thần mà các cô gái khác muốn yên đương nhất. Đương nhiên Từ Thu cũng thừa nhận những lời này rất đúng, Tạ Ung lớn lên rất đẹp trai, rất giống con cháu của một nhà cán bộ cao cấp nhà cao cửa rộng. Dùng từ trăng thanh gió mát đến hình dung là thích hợp nhất, không nói lời nào đã tự mang cảm giác thanh lãnh, khi nói chuyện lại mỉm cười khiến cho người ta cảm thấy rất ôn hòa ổn trọng.
Anh cũng là một người hoàn mỹ không tỳ vết, trước đó hai ngày Từ Thu cũng cho rằng Tạ Ung là người như vậy, vẫn nghĩ giống đại đa số mọi người.
Nhưng Tạ Thu đã nhìn thấy một màn kia khiến cô phải thay đổi suy nghĩ của mình.
Hai ngày trước, hội sinh viên mở họp để chuẩn bị cho việc khai giảng. Sau khi tham dự cuộc họp xong, Tạ Thu trở về kí túc xá, nhưng đi được nửa đường thì cô phải quay lại phòng họp để lấy notebook bị rơi, cách một cánh cửa Tạ Thu nghe thấy Qúy Nguyệt nhỏ giọng năn nỉ Tạ Ung.
“Em giúp chị một chút được không, chỉ cần cậu thêm chị vào danh sách tiến cử thôi, rất đơn giản…Làm ơn danh ngạch này rất quan trọng với chị…”
Bình thường Tạ Thu không quan tâm mấy đồ vật như danh ngạch học bổng này, nhưng trùng hợp là hai ngày trước ba người còn lại trong ký túc xá của cô lại nhắc đến chuyện này…Nhà trường cho phép chủ tịch hội sinh viên tiến cử sinh viên có tư cách nhận học bổng, chỉ là tiến cử còn ai được nhận thì vẫn cần nhà trường cân nhắc và tra xét.
Nhưng mà mọi người đều hiểu, trên cơ bản chỉ cần được tiến cử thì tỉ lệ bị tra xét lại là rất ít, trừ phi thành tích đặc biệt thấp hoặc phạm phải sai lầm quá lớn.
Qúy Nguyệt đã lên năm ba, cô ấy sắp phải đi thực tập hoặc thi lên thạc sĩ, cái mà Qúy Nguyệt cần đại khái chỉ có cái này
Từ Thu đoán rằng Tạ Ung sẽ không đáp ứng bởi vì thoạt nhìn bình thường anh rất quang minh lỗi lạc, nhưng Tạ Ung lại không mở miệng cự tuyệt như cô dự đoán mà là im lặng rất lâu…Từ Thu cảm thấy thú vị, ma xui quỷ khiến mở di động ghi âm.
“Qúy Nguyệt, chỉ có lần này thôi, em có thể cho cậu vào danh sách, còn chuyện khác em sẽ không quản nữa.”
Tạ Thu cất điện thoại, không đi vào lấy notebook mà im lặng rời đi.