Thứ Sáu Hạnh Phúc

Chương 12: Vợ chồng plastic

Edit: bu cheems

"Cho nên anh ta cứ như vậy đi sao?"

Trong một quán thịt nướng ở trung tâm thành phố, Tô Chi nghe Đường Khê kể xong chuyện tối qua Tần Kiêu về nhà, phát ra một câu nghi vấn.

Đường Khê nói, "Chứ còn gì."

Tô Chi gắp một miếng thịt nướng trên vỉ bỏ vào đĩa, "Anh ta có nói đi đâu không?"

Đường Khê lắc đầu, "Không nói, chỉ bảo có việc."

Tô Chi: "Cậu cũng không hỏi?"

"Không."

Tô Chi: "Sao cậu không hỏi, đêm hôm khuya khoắt vậy còn đi đâu chứ?"

"Hỏi cái này làm gì, các mối quan hệ của anh ta như nào mình không biết, cho dù anh ta có nói thì mình cũng chẳng hiểu, hơn nữa tính anh ta sáng nắng chiều mưa, hỏi nhiều anh ta lại thấy phiền, đến giờ mình vẫn chưa nghĩ ra tối hôm qua anh ta tức giận cái gì đấy?"

Tô Chi không biết đôi vợ chồng plastic này bình thường ở chung như thế nào, nghe từ miệng Đường Khê thì cũng chỉ là một phía, Đường Khê còn không hiểu thì cô làm sao hiểu được.

Sau khi ăn xong, hai người đi mua sắm.

Phụ nữ đi dạo quanh trung tâm thương mại cơ bản đều vào cửa hàng quần áo, không lâu sau hai người xách trên tay không ít túi lớn túi nhỏ.

Đường Khê khoác tay Tô Chi vào một cửa hàng, ngắm được một cái váy, đang chuẩn bị gọi nhân viên bán hàng lấy xuống thử, Tô Chi bên cạnh đột nhiên kéo kéo áo cô, tiến đến bên tai, giọng điệu căm ghét nói: "Đó không phải là Đường Miểu cùng tên quy tôn Tống Ninh Viễn đấy sao?"

*Quy tôn tức là cháu con rùa. Người ta hay nói nhau hèn, nhát gan như Vương bát - rùa rụt cổ, quy tôn này là cháu của rùa, tức là còn hèn hơn thế nữa.

Đường Khê nhìn sang theo tầm mắt của cô ấy.

Ngoài cửa một nam một nữ sóng vai đi vào, chính là em gái cùng cha khác mẹ của Đường Khê là Đường Miểu và Tống Ninh Viễn.

Tống Ninh Viễn là con trai nhà họ Tống, bề ngoài thoạt nhìn tao nhã, là kiểu người mà rất nhiều cô gái thích, sở dĩ hắn ta khiến Tô Chi ghét, để Tô Chi nhìn thấy hắn liền mắng một tiếng tôn quy là vì Tô Chi cảm thấy người này quá giả tạo.

Ông cụ nhà họ Đường cùng với ông cụ nhà họ Tống rất thân nhau, lúc còn sống đã nói muốn kết thông gia, nếu dựa theo người lớn trong nhà sắp xếp thì phải là Đường Khê cùng Tống Ninh Viễn đính hôn.

Nhưng Đường Miểu rất thích Tống Ninh Viễn, từ nhỏ đã coi Tống Ninh Viễn như người của mình, vì việc này mà không ít lần gây phiền phức cho Đường Khê, bắt Đường Khê cách Tống Ninh Viễn xa một chút.

Người nhà họ Tống thấy hiện tại bà chủ nhà họ Đường là mẹ Đường Miểu, ba Đường cũng thiên vị Đường Miểu hơn, nhà họ Đường không có con trai, sau khi cưới Đường Miểu về thì càng có cơ hội đoạt được cả Đường thị, cho nên bên nhà thông gia cũng thích Đường Miểu hơn.

Bản thân Đường Khê đối với Tống Ninh Viễn một chút cảm tình cũng không có, chuyện Tống Ninh Viễn và Đuờng Miểu đính hôn hẳn là chuyện mà tất cả mọi người đều vui mừng, nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ Tống Ninh Viễn.

Hắn thấy nên dựa theo ý của người lớn trong nhà, chính là để hắn và Đường Khê cưới nhau, nhưng hắn lại chưa từng thẳng thắn từ chối Đường Miểu.

Nói đơn giản hơn, là phân vân đưa đẩy giữa hai lựa chọn là Đường Khê và Đường Miểu.

Dựa theo lời Tô Chi nói chính là, thích Đường Khê, nhưng lại không dám chống lại người nhà, muốn đoạt được lợi ích thì phải câu lấy Đường Miểu, vừa nhu nhược vừa dối trá, đúng là quy tôn.

Lúc Đường Khê đang nhìn qua, Đường Miểu và Tống Ninh Viễn cũng chú ý đến cô.

Đường Miểu nhìn thấy cô ngay lập tức, đưa tay kéo cánh tay Tống Ninh Viễn, cười chào hỏi, "Chị, chị cũng đi mua sắm à."

Tống Ninh Viễn bị cô ta kéo qua, sắc mặt cứng ngắc nhìn Đường Khê.

Cánh tay cô ta ôm chặt Tống Ninh Viễn, trong mắt hiện lên vẻ khoe khoang, "Chị, hôm nay thứ bảy, sao anh rể không đi mua sắm cùng chị?"

Đường Khê bảy tuổi mới về nhà họ Đường, lúc đó Đường Miểu đã quen với việc trong nhà chỉ có một đứa con gái là cô ta, vô cùng bài xích với Đường Khê, nhận định Đường Khê về là để tranh giành đồ vật với cô ta, hơn nữa còn không phải cùng một mẹ nên tình chị em cũng bằng không.

Hồi còn bé, cô tả ỷ có mẹ, âm thầm bắt nạt người chị gái Đường Khê này, về sau lớn rồi, thua thiệt trên tay Đường Khê mấy lần, không dám kiêu căng nữa, liền biến thành âm hồn bất tán.

Có Tống Ninh Viễn ở đây, cái thái độ này của cô ta cũng đỡ đi chút, chứ bình thường làm sao gọi được một tiếng chị Đường Khê.

Tống Ninh Viễn rút cánh tay ra khỏi tay Đường Miểu, thanh âm ôn hòa nói: "Tiểu Khê, trùng hợp thật, Miểu Miểu nói muốn đi mua quần áo, mẹ anh bảo anh đi cùng để chọn cho cô ấy."

Ý là đang giải thích, mẹ hắn bảo hắn đi mua quần áo cùng Đường Miểu, chứ không phải hắn tự nguyện.

Đường Khê không quan tâm đến việc hắn ta tự nguyện hay bị ép buộc, không thèm đáp lại, ánh mắt thờ ơ nhìn qua Đường Miểu một cái, bình thản nói: "Anh rể bận nhiều việc."

"Thật sự bận lắm sao? Hôm nay là thứ bảy mà, không phải chị không biết anh rể đi đâu đấy chứ."

Đường Khê cười lạnh một tiếng, lơ đễnh, "Có liên quan gì đến cô không?"

Đường Miểu: "..."

Đường Miểu bị nghẹn đến mức nụ cười trên mặt sắp không giữ được, "Em đang quan tâm chị mà."

"Yên tâm, quan hệ của tôi với anh rể cô rất tốt, sẽ không ảnh hưởng đến việc làm ăn của nhà họ Đường."

Sắc mặt Đường Miểu cứng đờ, nghe ra cảnh cáo của Đường Khê.

Nhà họ Đường làm ăn là dựa vào nhà họ Tần, mà nhà họ Tần chịu giúp nhà họ Đường là bởi vì Đường Khê - phu nhân nhà họ Tần đây, nếu Đường Khê và Tần Kiêu có vấn đề, vậy thì nhà họ Đường cũng xong đời.

Tô Chi lạnh lùng à một tiếng, phụ họa nói: "Phải bận chứ, một mình nuôi sống hai công ty mà, bên công ty này mà xảy ra vấn đề gì, chỉ sợ mấy quan hệ khác cũng vội vàng cắt đứt luôn đấy."

So với Đường Khê thích ném đá giấu tay, Tô Chi trực tiếp hơn nhiều, hơn nữa còn một câu hai ý, lôi cả Tống Ninh Viễn vào châm chọc.

"Anh thấy đúng không? Anh Tống." Tô Chi cười tủm tỉm nhìn về phía Tống Ninh Viễn.

Lúc trước khi công ty nhà họ Đường gặp khó khăn, nhà họ Tống với tư cách là thông gia, thật đúng là một việc cũng không giúp nổi.

Từ lúc vào cửa Tống Ninh Viễn đã cố tình bị xem nhẹ, không ai thèm để ý rồi, nhưng vẫn bị Tô Chi lôi ra giễu cợt.

Hắn giật mình, còn chưa nói gì, Đường Khê đã nắm chặt cổ tay Tô Chi, coi Đường Miểu và Tống Ninh Viễn như người vô hình, "Giúp tôi lấy váy xuống thử với."

Nhân viên cửa hàng ở một bên lập tức tới giúp cô lấy váy xuống.

Đường Miểu tức giận vì bị Đường Khê coi thường, hết lần này tới lần khác cô ta đều không giữ được hình tượng trước mặt Tống Ninh Viễn, cô ta hít sâu một hơi, nói với Đường Khê: "Sáng nay ba nói, sinh nhật lần thứ 60 của ông sẽ tổ chức tiệc gia đình, đến lúc đó chị phải dẫn anh rể về nhà ăn cơm đó, dù sao thì từ lúc kết hôn tới bây giờ chị cũng chưa từng dẫn anh ấy về lần nào."

Cô ta nói xong câu đó, thấy Đường Khê không đáp lại, nén giận ôm lấy cánh tay Tống Ninh Viễn, kéo hắn đi.

Đường Khê cầm chiếc váy nhân viên mua hàng vừa đưa trong tay, nghe thấy Đường Miểu oán trách với Tống Ninh Viễn ngoài cửa, nói cô bây giờ gả cho nhà họ Tần liền xem thường người khác.

Tống Ninh Viễn hơi cao giọng lên, nói Tiểu Khê không phải là người như vậy.

Tô Chi không nói gì, "Đường Miểu này biết điều thật, ôm chặt tên tôn quy như bảo bối, bao nhiêu năm rồi, làm như có người thèm cướp, loại như Tống Ninh Viễn, thúc ngựa chạy cũng không đuổi kịp chồng cậu."

Đường Khê nói: "Không cần để ý đến cô ta, cô ta không có não."

Tô Chi cười nhạo một tiếng, "Vẫn là cậu nhận thức cô ta rõ nhất."

Đường Khê ướm lên người ngắm một lúc, không thử, trực tiếp mua luôn.

Trong đầu cô nghĩ đến câu nói cuối cùng của Đường Miểu, sinh nhật năm nay ba cô định tổ chức tiệc gia đình.

Trước kia ba cô tổ chức sinh nhật đều là một nhà bốn người ăn bữa cơm đơn giản, cô tưởng năm nay cũng như vậy nên không có ý định dẫn Tần Kiêu qua, nhưng nếu muốn tổ chức tiệc lớn, con rể Tần Kiêu mà không đi thì không thích hợp lắm.

Nghĩ đến tối qua Tần Kiêu bỏ nhà ra đi, tức giận đùng đùng, bộ dạng như có chết già cũng không qua lại với mình, Đường Khê bỗng cảm thấy đau đầu.

Buổi sáng đưa ra quyết định, phỏng chừng tối nay sẽ gọi điện thoại thông báo cho cô.

Cũng không biết có phải Đường Miểu gọi điện cho ba Đường nói rằng tình cờ gặp cô ở trung tâm thương mại hay không, mới được một lúc Đường Khê đã nhận được điện thoại của ba Đường, nói với cô chuyện tiệc sinh nhật, bảo cô đến lúc đó thì về cùng Tần Kiêu.

Đường Khê chỉ nói qua loa: "Con sẽ quay về nói với Tần Kiêu một tiếng, nhưng Tần Kiêu bận nhiều việc, không chắc chắc sẽ rảnh, hơn nữa ba cũng biết, con nói với anh ấy cũng không có tác dụng gì, có đi hay không phải xem ý của anh ấy."

Đường Khê không muốn ôm chuyện lên người mình, "Hay là ba gọi hỏi Tần Kiêu xem anh ấy có thời gian hay không."

Ba Đường cười khẽ một tiếng, nói: "Ba gọi điện cho Tần Kiêu rồi, nó nói hôm đó nó rảnh, nhưng phải nghe theo con."

Đường Khê: "..."

Sau khi Đường Khê cúp điện thoại, Tô Chi ở bên cạnh nghe rõ lời ba Đường liền đυ.ng vào cánh tay của Đường Khê, trêu chọc nói: "Được nha, chồng cậu cũng rất nể mặt cậu, chuyện như vậy không đồng ý bừa bãi, còn phải về hỏi ý kiến vợ."

"Nghe lời?"

Đường Khê lạnh lùng hừ một tiếng, tìm tên chủ tịch tập đoàn Ích Viễn trong danh bạ điện thoại, gọi tới.

Tiếng chuông vang lên một lần, cuối cùng tiếng phụ nữ máy móc vang lên.

Tạm thời không có người trả lời.

Đường Khê quơ quơ điện thoại, "Ngay cả điện thoại mình cũng không nghe, cậu nghĩ anh ta sẽ nghe ý kiến của mình sao?

Nếu thật sự muốn nghe ý kiến của cô thì sau khi nhận điện thoại của ba Đường xong, sẽ lập tức gọi điện qua hỏi cô.

Bây giờ không nói một lời, ngay cả điện thoại cũng không tiếp, chắc là không muốn đi nhưng lại không tự từ chối, quẳng hết trách nhiệm sang cho cô.

Tô Chi chú ý tới tên cô lưu trong danh bạ cho Tần Kiêu, buồn cười nói: "Cậu đặt tên cho chồng như vậy, đúng là plastic rõ luôn, nào có ai đặt tên cho chồng lại dùng chức danh trong công ty, không biết còn tưởng hai người là đối tác kinh doanh, có dự án cần thảo luận đấy."

Đường Khê nói: "Đây là tên anh ta tự đặt."

Tô Chi không thể tưởng tượng nổi: "Anh ta giúp cậu gõ cái tên này?"

"Cái đó thì không phải." Nhưng cũng không khác lắm, Đường Khê và Tần Kiêu sau khi lĩnh chứng mới trao đổi phương thức liên lạc, là anh thêm cô trước, lúc ấy hai người kề vai ngồi trên giường ở nhà mới, Đường Khê đột nhiên nhận được lời mời kết bạn.

Mở ra nhìn, là chủ tịch tập đoàn Ích Viễn.

Quả thực giống như đang đi bàn dự án.

Đêm tân hôn đầu tiên, đối mặt với người chồng xa la, cùng với cách chào hỏi xa cách của đối phương, Đường Khê cũng chỉ có thể lễ phép lại, đằng sau mấy chữ chủ tịch tập đoàn Ích Viễn, thêm hai chữ Tần Kiêu.

Ít nhất thì nhìn nó trông giống tên người.

Tô Chi thật sự phục đôi vợ chồng mạo cũng cách mà thần cũng ly này.

*Ngoài mặt không hợp nhau, trong lòng cũng không hợp nhau.

Tần Kiêu không nghe điện thoại, Đường Khê cũng không gọi nữa, bình tĩnh cùng Tô Chi vào cửa hàng quần áo nam.

Mãi cho đến tận đêm khuya, Đường Khê mới nhận được tin tức của Tần Kiêu.

Tài xế gọi điện tới, nói hôm nay Tần Kiêu uống quá nhiều rượu với bạn bè, lên xe liền ngủ, không nói về bên nào.

Tài xế không dám tự mình quyết định, liền gọi điện thoại hỏi Đường Khê, xem là đưa Tần Kiêu đến chỗ chung cư, hay là đưa về biệt thự phía đông.

Nghe tài xế nói uống không ít, một mình đến chung cư không tiện, đúng lúc Đường Khê có ý định cầu hòa, liền để tài xế đưa anh đến bên này.