Thứ Sáu Hạnh Phúc

Chương 5: Ai bảo mẹ dùng tiền sỉ nhục vợ anh

Edit: bu cheems

Một đường không nói gì, Maybach vững vàng lái đến trước cửa nhà họ Tần.

Đúng vào buổi trưa, ánh nắng chói chang chiếu thẳng xuống đỉnh đầu, Đường Khê vừa xuống xe liền cảm giác được hơi nóng bốc lên.

Bác Trịnh, quản gia nhà họ Tần đã đợi ở trước cửa từ sớm, tỉ mỉ chuẩn bị ô che nắng, thấy xe đến liền mở ô ra nghênh đón, thay Đường Khê che đi ánh nắng.

"Cảm ơn bác Trịnh, cháu tự đi được." Đường Khê nhận lấy cây dù, cánh tay nâng lên, nghiêng ô về phía Tần Kiêu.

Tân Kiêu giơ hai ngón tay đẩy chuôi ô, "Tự che đi, anh không cần."

Anh sải bước đôi chân dài thật nhanh về phía trước.

Đường Khê bình thường thể hiện quan tâm chu đáo với Tần Kiêu, mọi chuyện đều đặt Tần Kiêu lên đầu, bây giờ ở trước cửa nhà họ Tần, trời nắng như vậy, dù thế nào cũng không thể để cho người nhà họ Tần thấy mình che nắng một mình, còn con trai bảo bối nhà bọn họ lại phơi thây dưới ánh nắng chang chang thế được.

Đường Khê vội vàng chạy theo đuổi: "Trời nắng to, tia cực tím dễ gây tổn thương da, vẫn nên che một chút đi, tránh bị cháy nắng."

Đường Khê giơ ô lêи đỉиɦ đầu Tần Kiêu, chiều cao của cô thấp hơn Tần Kiêu rất nhiều, cánh tay cầm ô cho anh phải giơ cao nên có hơi mỏi, hơn nữa anh còn đang đi nhanh về phía trước, bước chân Đường Khê không theo kịp làm cho chiếc ô chọc chọc vào gáy Tần Kiêu vài cái.

Tần Kiêu dừng bước, quay đầu nhìn cô.

Đường Khê không nghĩ anh đột nhiên dừng lại, bước chân chưa kịp ngừng, phần ren màu hồng phấn dọc theo chiếc ô chọc thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng của Tần Kiêu.

Đường Khê sợ hết hồn, vội vàng dời ô đi, ngước lên hỏi: "Không sao chứ?"

Tần Kiêu rũ mắt nhìn cô, giữa hai hàng lông mày tựa như có chút không kiên nhẫn.

Đường Khê đuối lý, giọng nói chột dạ nhỏ một chút, "Có phải chọc đau anh không?"

Tần Kiêu nhìn lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô, một tay nhận lấy chiếc ô, giúp cô che rồi nói: "Không có gì, đi vào đi."

Ô che nắng là do bác Trịnh chuẩn bị cho Đường Khê, Tần Kiêu thân thể cường tráng từ nhỏ đã không sợ phơi nắng, căn bản không nằm trong phạm vi cần ông phải lo, huống chi Tần Kiêu chưa từng phải dùng ô đi có một đoạn ngắn từ cửa vào nhà thế này.

Cho nên ô che nắng là bác Trịnh tự căn cứ vào diện mạo và khí chất của Đường Khê, cố tình chọn cho người ta màu hồng phấn, xung quanh còn có ren, nhỏ nhắn đáng yêu, rất hợp với một cô tiểu thư.

Hai người cùng nhau chen chúc có hơi chật.

Tần Kiêu cầm ô, cánh tay nghiêng về phía Đường Khê, phần lớn đều che cho cô, hơn nửa người anh bị lộ ra bên ngoài, ánh mặt trời theo chiếc ô rơi xuống bờ vai rộng lớn của anh.

Đường Khê hơi nghiêng đầu nhìn anh, trên mặt anh không có biểu cảm gì, nhưng bước chân lại bởi vì đi cùng cô mà chậm hơn nhiều so với vừa rồi.

Đường Khê cảm thấy tuy rằng thoạt nhìn Tần Kiêu rất lạnh lùng, nét mặt lúc nào cũng nghiêm khắc, tỏ vẻ ta đây hàng ngày bận rộn, đừng làm phiền ta, nhưng thật ra rất lịch sự, để ý chu toàn.

Hai người cùng nhau đi vào sân, tài xế và bác Trịnh mang theo quà ở phía sau.

Vừa vào cửa đi chưa được mấy bước, một cô bé mặc váy hồng từ trong nhà đi ra, đứng trước cửa cười khanh khách vẫy tay chào hỏi Tần Kiêu và Đường Khê, "Anh, chị dâu, hai người đến rồi."

Cô bé là con gái của chú Tần Kiêu, Tần Viễn.

So với các gia tộc hào môn khác, đi một mét là có mấy chục người, thì có thể nói nhà họ Tần khá là thưa thớt.

Đến đời ba Tần Kiêu thì chỉ có hai anh em là ba Tần và chú Tần.

Ba Tần mẹ Tần tổng cộng sinh hai người con, ngoại trừ Tần Kiêu, ở trên còn có một người chị.

Mà chú Tần chỉ sinh một đứa con gái là Tần Viện, hai gia đình hợp lại cùng nhau cũng không có mấy người, bởi vì ba Tần và chú Tần đều không có ý nghĩ tranh quyền đoạt lợi, quan hệ giữa hai anh em rất tốt, quan hệ chị em dâu giữa mẹ Tần và thím Tần cũng tốt, cho nên đến bây giờ vẫn không chia nhà.

Bên nhà chính tổng cộng có ba căn biệt thự nhỏ, mỗi gia đình một căn, còn lại một căn là của ông bà Tần ở khi còn sống, hiện tại không có ai ở, hai gia đình bình thường đều ăn cơm cùng nhau.

Cho nên Tần Kiêu và cô em họ này thân thiết với nhau không khác gì anh em ruột.

Đường Khê cười đáp một tiếng, "Viện Viện."

Trong phòng khách chỉ có Tần Viện ở đây, phòng bếp phát ra những tiếng nồi niêu va chạm vào nhau.

Không đợi Tần Kiêu và Đường Khê hỏi, Tần Viện liền chủ động báo cáo, "Mẹ em với bác gái đang trong bếp nấu cơm, ba với bác trai sáng sớm đã ra ngoài câu cá, nói muốn câu cá tươi ngon nhất để nấu canh cho chị dâu, đến giờ vẫn chưa về, chắc là hai người đó lại thi xem ai câu được nhiều hơn đấy."

Nhà họ Tần có đầu bếp chuyên nấu ăn, nhưng mỗi lần Đường Khê và Tần Kiêu trở về, mẹ Tần và thím hai đều tự mình xuống bếp nấu một bàn thức ăn lớn, tất cả đều là những món Tần Kiêu và Đường Khê thích ăn.

Đường Khê trong lòng ấm áp.

Người nhà họ Tần đối xử với cô rất tốt, cũng không bởi vì so nhà họ Đường kém hơn nhà họ Tần, cần nhà họ Tần giúp đỡ mà khinh thường cô, ở nhà họ Tần, Đường Khê có thể cảm nhận được sự ấm áp của gia đình mà cô chưa từng có trong nhiều năm.

Vì vậy cô cũng thích đến đây, trò chuyện với họ.

Trong phòng bếp, mẹ Tần đang băm thịt làm thịt viên, thím hai đứng bên cạnh hỗ trợ bà, tiếng băm thịt lớn nên không nghe thấy bên ngoài nói chuyện, đến khi Đường Khê và Tần Kiêu đi đến cửa phòng bếp mới biết hai người họ đã đến.

"Mẹ, thím hai, để con vào giúp."

Đường Khê đi tới bên cạnh bồn rửa, sẵn sàng rửa tay để giúp đỡ.

Mẹ Tần nói: "Không cần không cần, còn món canh cuối cùng là xong rồi."

Trên tay bà đang cầm con dao phay nên không tiện, thím hai nhẹ nhàng đẩy tay Đường Khê rồi đuổi cô ra ngoài, "Trong phòng bếp toàn dầu mỡ, cẩn thận bị ám mùi, con cứ ra ngoài đi, ngồi chơi với Kiêu Kiêu Viện Viện, đợi lát nữa sẽ ăn cơm."

Thím hai nhìn thoáng qua phòng khách, thấy ba Tần và chú hai còn chưa về, cau mày, bất mãn nói với Tần Viện: "Sắp 12 giờ rồi, sao ba con với bác vẫn chưa về, con gọi điện cho ba hỏi xem, có phải ngã xuống bơi cùng mấy con cá rồi đúng không."

Mẹ Tần cũng cười phụ họa, giọng điệu hài hước, "Tiện hỏi bác con có phải cũng ngã theo không, để ở nhà gọi xe cần cẩu đến vớt."

Tần Viện đồng ý giòn tan, "Vâng, con gọi cho ba ngay."

Vừa dứt lời, ba Tần cùng chú hai một trước một sau đi tới, hiển nhiên cũng nghe thấy lời vừa rồi, cười hỏi, "Gọi xe cần cẩu làm gì?"

Tần Viện buông điện thoại xuống, cười hì hì nói: "Mẹ với bác thấy hai người trễ vậy vẫn chưa về, sợ hai người rơi xuống nước, chuẩn bị gọi xe cần cẩu đến vớt hai người."

Ba Tần cùng chú hai nghe vậy cũng không tức giận, vui vẻ nói: "Cá đây, chị dâu con thích ăn cá nên ở lại câu lâu hơn chút."

Hôm nay trời nắng to, ba Tần và chú hai câu cả buổi sáng, mặt bị phơi nắng đỏ cả lên.

"Cảm ơn ba với chú ạ, hai người vất vả rồi."

"Cái này có gì mà vất vả, miễn là mấy đứa thích ăn, vất vả tí ba cũng làm được."

Ba Tần uống hơn nửa ly nước, đắc ý nói với Đường Khê: "Hôm nay ba câu được nhiều hơn chú con 2 con cá, ba nói ba lợi hại hơn cậu ta, chú hai con không phục, còn kêu cá của cậu ta câu lớn hơn của ba, rõ ràng cá ba câu lớn hơn."

Chú Tần nói: "Cái gì mà cá lớn cá bé ở đây, cá em câu toàn chọn con to hai ba cân, mấy con nhỏ em không thèm nên phóng sinh hết, nếu không thì nhiều hơn anh là cái chắc."

Ba Tần hừ một tiếng, khinh thường nói: "Cậu cứ nổ đi, con cá to nhất của cậu cũng đâu đến hai ba cân, nói hai ba lạng còn được."

Hai anh em nói xong liền cãi nhau, so xem cá ai lớn hơn.

Tần Viện đi đến bên cạnh Đường Khê, dùng cánh tay đẩy đẩy tay cô, nhỏ giọng than thở: "Lại thi đua, chị dâu, bọn mình đi chỗ khác trốn đi, nếu không thể nào lát nữa cũng kéo mình vào làm trọng tài!"

Đàn ông ở cùng nhau ganh đua là không tránh được, ba Tần và chú hai ở nhà không có chuyện gì làm, chỉ thích so mấy cái chuyện nhỏ nhặt này, ai cũng không chịu nhận thua, ầm ĩ đến mức phải lôi người trong nhà đến phân xử, xem rốt cuộc ai lợi hại hơn ai.

Quả nhiên, cãi nhau không được mấy câu, ba Tần liền nói: "Vậy để Tiểu Khê với Viện Viện nhìn xem cá cậu câu to hơn hay cá anh câu to hơn."

Chú Tần: "So thì so, thể nào em cũng thắng anh."

Đường Khê và Viện Viện liếc nhau, nhìn thấy biểu tình bất đắc dĩ trong mắt đối phương.

Mẹ Tần từ trong phòng bếp đi ra, nhìn sau lưng áo ba Tần ướt đẫm mồ hôi, còn ở đó cùng chú hai ganh nhau đến mặt đỏ tía tai, tức giận nói: "So gì mà so, bảo ông đi câu hai con cá rồi về mà mãi không thấy mặt đâu, mau lên tầng tắm rửa thay quần áo đi, đến giờ ăn bây giờ."

Thím hai cũng đi đằng sau mẹ Tần, lạnh lùng trừng mắt nhìn chú hai.

Hai anh em ngại ngùng ngậm miệng, không dám tranh giành tiếp nữa.

Ba Tần lấy khăn mặt lau mồ hôi, hỏi: "Kiêu Kiêu có về không?"

Đường Khê lúc này mới phát hiện Tần Kiêu không ở trong phòng khách, trả lời: "Có ạ, còn ít công việc chưa xử lý xong nên đang làm trên tầng."

Tuy rằng không biết Tần Kiêu lên tầng lúc nào, nhưng không ở phòng khách, thì chắc chắn là trên tầng.

Ba Tần ừ một tiếng, cũng không nói gì, đi lên tắm rửa.

Đường Khê cảm thấy Tần Kiêu và những người nhà khác một chút cũng không giống nhau, những người khác đều thích náo nhiệt, thường xuyên tụ tập ở phòng khách tầng một cùng nhau nói chuyện phiến, mà Tần Kiêu rất ít khi tham dự, bình thường anh đều ở một mình trên tầng, chỉ đến giờ ăn mới đi xuống.

Xem ra là không hợp với mọi người.

Đồ ăn không lâu đã chuẩn bị xong, Đường Khê lên tầng gọi Tần Kiêu xuống ăn cơm.

Trên bàn cơm, cả nhà vui vẻ hòa thuận tán gẫu, chỉ có Tần Kiêu mặt không đổi sắc ăn cơm, như thể đối với mọi thứ đều không có hứng thú.

Ba Tần đội nhiên nói với Tần Kiêu: "Gần đây công việc có bận không?"

Tần Kiêu ngắn gọn trả lời: "Cũng bận."

"Có thời gian thì cùng Tiểu Khê ra ngoài một chút, hai đứa kết hôn đến bây giờ vẫn chưa đi tuần trăng mật, đừng có để Tiểu Khê ở nhà buồn chán."

Tần Kiêu nghiêng đầu nhìn về phía Đường Khê.

Đường Khê đang uống canh, thấy mọi người nhìn mình, vội vàng buông thìa xuống, nhẹ nhàng nói: "Con không buồn đâu ba, Tần Kiêu đối xử rất tốt với con, công việc của anh ấy bận như vậy còn có thời gian về nhà cùng con, chỉ cần nhìn thấy anh ấy là con vui rồi."

Cũng không biết có phải thấy chướng tai khi nghe Đường Khê nói vậy hay không, Tần Kiêu buông đũa trong tay xuống, nghiêm mặt, không ăn thêm một miếng cơm nào nữa.

Chẳng qua là còn nể mặt, vẫn ngồi yên trước bàn ăn chờ mọi người cùng ăn cơm xong rồi mới đi, không có ném đũa rời đi ngay tại chỗ.

Sau khi ăn cơm xong, Đường Khê ngồi trên sofa phòng khách xem TV nói chuyện phiếm cùng mẹ Tần, thím hai và Tần Viện, ba Tần cùng chú hai đang chơi cờ, Tần Kiêu lại một mình lên lầu.

Trên TV chiếu một câu chuyện về cô bé Lọ Lem gả vào nhà giàu, nữ chính nghèo khó và nam chính nhà giàu thật lòng yêu nhau, nhưng lại không được nhà chồng chào đón, thường xuyên bị nhà chồng làm khó dễ.

Thím hai là người dễ bị phim ảnh tác động đến cảm xúc, vừa xem vừa chửi bới bà mẹ chồng ác độc trong phim.

"Bà mẹ chồng này ghê gớm thật, Tiểu Văn cũng mang thai rồi, lại còn để người ta làm việc nhà, không phải còn có bảo mẫu sao? Sai bảo Tiểu Văn vậy không sợ sảy thai mất đứa nhỏ trong bụng à? Đó cũng là cháu ruột của bà ta mà."

Tiểu Văn là tên của nữ chính trong phim.

Đường Khê tiếp lời: "Phim truyền hình giờ đều diễn như vậy, có thể khiến khán giả đồng cảm, không diễn vậy không ai xem."

Thím hai: "Ít ra nhân phẩm của ông bố chồng này cũng được, biết phụ nữ sinh con vất vả, muốn thưởng cho Tiểu Văn, nhưng mà keo kiệt thật đấy, sinh con trai thưởng một triệu, sinh con gái thì thưởng có năm trăm ngàn, chút tiền này thì làm được gì."

Nói xong, bà kéo tay Đường Khê, cười nói: "Nếu là nhà chúng ta, bất kể sinh con trai hay con gái, một đứa bé ít nhất cũng phải thưởng 1 tỷ, cái này còn phải xem Tiểu Khê có muốn sinh hay không đây."

"..."

Đường Khê không ngờ đề tài đột nhiên chuyển sang mình, sinh một đứa bé được thưởng 1 tỷ, cô lại nghĩ đến hành động hào phóng của Tần Kiêu, mỗi lần về nhà đều tặng một cái túi xách, gia đình này giống nhau thật đấy.

Đường Khê lộ ra vẻ thẹn thùng, hơi cúi đầu, đang nghĩ muốn trả lời như nào, đột nhiên phát hiện sau lưng có một ánh mắt rơi trên người mình.

Cô quay mặt lại, thấy Tần Kiêu đã xuống đây từ bao giờ, đứng ở đầu cầu thang, tay cầm ly nước, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô, thần sắc lộ ra vẻ không vui.

Mẹ Tần và thím hai cũng nhìn theo tầm mắt của cô về phía Tần Kiêu.

Tần Kiêu nhìn Đường Khê một lát, lạnh lùng nói: "Đi lên thu dọn đồ đạc, lát nữa về."

Đường Khê ngẩn ra.

Đi ngay bây giờ? Không qua đêm ở đây sao?

Trước kia mỗi lần họ về đều ở lại đây một đêm, chiều chủ nhật mới đi.

Không biết tự nhiên phát sinh ra chuyện gì, còn chưa đến nửa ngày, vị đại thiếu gia này đột nhiên muốn đi.

Mẹ Tần cũng hỏi, "Sao bây giờ lại đi, tối nay không ở lại sao?"

Tần Kiêu ừ một tiếng, thản nhiên nói: "Có việc."

Đường Khê ngồi không nhúc nhích, Tần Kiêu trực tiếp nhấc chân đi đến bên cạnh Đường Khê, không cho cô cơ hội mở miệng nói chuyện, mạnh mẽ nắm chặt cổ tay cô kéo lên khỏi sofa rồi đi lên tầng.

Nói là thu dọn đồ đạc, thực ra đồ đạc của Đường Khê để trong túi cũng chưa lấy ra, xách túi lên là có thể rời đi.

Từ lúc Tần Kiêu nói muốn đi, đến lúc hai người ngồi lên xe, toàn bộ quá trình chắc chưa đến ba phút.

Xe chậm rãi rời khỏi nhà họ Tần, Đường Khê thò đầu vẫy tay với mọi người, "Mẹ, thím hai, tuần sau con lại về thăm mọi người."

Mẹ Tần: "Đi đường cẩn thận nhé."

Nhìn chằm chằm bóng xe rời đi, thím hai lo lắng nói: "Sao có vẻ như Kiêu Kiêu không vui lắm?"

Bà mơ hồ nhận ra dường như mình là người châm ngòi, trong lòng lo lắng bất an.

Tần Viện khẳng định: "Không phải có vẻ đâu mẹ, anh ấy giận thật đấy."

Ánh mắt thím hai chuyển hướng về phía con gái, chờ con gái nói lý do.

Tần Viện sâu xa nói: "Ai bảo mẹ dùng tiền sỉ nhục vợ anh."

Thím Tần: "..."

Chờ xe rẽ một vòng, nhà họ Tần hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Đường Khê mới quay lại, ngồi thẳng người.

Tần Kiêu ngồi bên cạnh cô, mím môi, sắc mặt âm trầm.

Đường Khê cũng không hiểu đang yên đang lành anh giận cái gì, tự nhiên đòi đi về, anh ta tự về thì thôi, còn nhất định phải lôi kéo cô đi cùng.

Đường Khê vốn không muốn chấp cái tính đại thiếu gia của anh, nhưng ánh mắt anh vẫn âm trầm nhìn chằm chằm vào mặt cô, Đường Khê không thể lơ đi, đành hỏi: "Công ty có chuyện cần anh xử lý à?"

Anh vừa mới từ trên tầng xuống sắc mặt đã không vui, những người khác trong nhà đều ở dưới tầng một nói chuyện phiếm, không ai trêu chọc anh, chính anh lại nói có việc, đương nhiên Đường Khê đoán là có thể công ty đã xảy ra chuyện gì khiến anh không vừa lòng.

Tần Kiêu nhíu mày, ý tứ không rõ: "Đường Khê, em là cục bột à?"

Đường Khê khó hiểu nhìn anh, không biết anh đang nói gì.

Tần Kiêu: "Em không biết nổi giận sao?"

Mặc dù vẫn không hiểu Tần Kiêu muốn biểu đạt cái gì, nhưng Đường Khê căn cứ theo nghĩa đen để lý giải, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên là biết."

Tần Kiêu nhìn chằm chằm cô, chân mày nhíu càng sâu, một lát sau, anh dời tầm mắt, không nhìn cô nữa.

Đường Khê: "..."

Đồ điên.

Đường Khê nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tần Kiêu liếc mắt nhìn sau gáy cô, thấy cô cố tình không nhìn mình, biết Đường Khê đang phiền cái tính khó chiều của anh, mắt không thấy tâm không phiền.

Khóe môi Tần Kiêu khẽ nhúc nhích, muốn nói gì đó, lại cảm thấy nói cũng không có ý nghĩa.

Cô luôn giữ mình ngoan ngoãn đoan trang, thuận miệng cho có lệ, sẽ không tranh cãi với anh, nói cũng vô ích.

Trong xe lâm vào cảnh trầm mặc, Đường Khê lấy điện thoại từ trong túi ra, chuẩn bị chơi một lát thì đúng lúc nhìn thấy thím hai gửi tin nhắn Wechat.

Thím hai: [Tiểu Khê à, vừa nãy ở nhà thím hai có nói sinh một đứa bé thì ít nhất phải thưởng 1 tỷ, chính là lúc xem TV, cảm thấy bố chồng Tiểu Văn quá keo kiệt, bàn luận hai câu, tuyệt nhiên không cố ý dùng tiền sỉ nhục con, con đừng hiểu lầm nhé.]

Đường Khê khó hiểu, trả lời ngay: [Thím hai, sao con lại hiểu lầm như vậy được, thím đối xử với con rất tốt.]

Sao thím hai lại có thể đột nhiên cảm thấy cô sẽ hiểu lầm những lời đó là sỉ nhục cô, người bình thường đâu ai nghĩ vậy đâu.

Thím hai: [Con không hiểu lầm là tốt rồi, hình như Kiêu Kiêu hiểu lầm ý thím, đang giận thím, cũng là do thím nói chuyện suy nghĩ không chu đáo, con giúp thím giải thích với nó nhé.]

Đường Khê: "..."

Cho nên, Tần Kiêu vừa mới nổi giận đùng đùng bảo cô thu dọn đồ đạc về nhà, là bởi vì nghe được thím Tần nói với cô nếu sinh một đứa con thì sẽ thưởng cho cô 1 tỷ, cho rằng thím hai đang dùng tiền sỉ nhục cô?