Thứ Sáu Hạnh Phúc

Chương 4: Em không muốn rời xa anh dù chỉ một giây

Edit: bu cheems

Trong phòng ngủ yên tĩnh, Tần Kiêu hai mắt nhắm nghiền, cả người không nhúc nhích nằm ngửa trên giường, giữa hai hàng lông mày lại mang theo châm chọc nhàn nhạt, chờ cô trả lời.

Có vẻ như im lặng không giải quyết được vấn đề.

Đường Khê cũng không biết giờ phút này anh thật sự muốn làm gì đó, hay là cố tình soi mói cô, nhưng bình thường cô yêu anh đến chết đi sống lại, loại thời điểm này nhất định không thể từ chối.

Đường Khê im lặng một lát, nắm lấy chăn trước ngực kéo lên trên, nửa khuôn mặt rụt vào trong chăn, ngượng ngùng nói: "Nếu anh có nhu cầu, em... em không ngại đâu."

Người đàn ông bên cạnh dường như đang chờ những lời này, bỗng dưng mở mắt ra, xoay người đè lên phía trên cô, ánh mắt không hề che giấu sự dò xét.

Đường Khê hô hấp căng thẳng.

Mang theo mùi rượu nhàn nhạt nóng bỏng phả lên mặt Đường Khê, hai gò má cô đỏ ửng, bắt đầu sợ hãi, lo lắng nhắm mắt lại, mím môi, đôi lông mi cong vυ't run rẩy, hai tay nắm chặt tấm chăn mỏng, ngực phập phồng lên xuống.

Tần Kiêu nhìn chằm chằm mặt cô, hầu kết lăn lăn, có thể cảm nhận được rõ ràng sự bối rối sợ hãi của cô, lại nằm bất động dưới thân anh, không khác nào một pho tượng đất vô cảm, có thể mặc anh muốn làm gì thì làm.

Nghĩ đến bộ dạng hôm nay của cô ở quán bar, Tần Kiêu có chút tức giận.

Rõ ràng tính cách cô không phải kiểu nhẫn nhục chịu đựng, nhưng lại muốn giả bộ mình là người như vậy.

Thoạt nhìn đối với người chồng là anh quan tâm chu đáo, để ý mọi chuyện, nhưng thật ra trong lòng một chút cũng không thèm quan tâm đến anh.

Một hồi lâu Đường Khê không cảm giác được Tần Kiêu có động tĩnh gì, cẩn thận mở mắt ra, đối diện với khuôn mặt tràn ngập du͙© vọиɠ của anh, hai tròng mắt sâu hun hút, bên trái ẩn chứa mồ hôi muốn trượt xuống.

"Có ngại không?" Anh hỏi lại lần nữa.

Đường Khê thấy anh chịu đựng vất vả, hơn nữa còn tôn trọng xác nhận lại ý kiến của mình, không bị hormone khống chế, cảm thấy ở phương diện này quả thật có thể tính là đàn ông tốt.

Hai má Đường Khê hơi nóng lên, nhỏ giọng nói: "Không ngại."

"Vì sao không ngại?" Giọng Tần Kiêu hơi khàn.

"Dạ?" Đường Khê sửng sốt một chút, "Chúng ta là vợ chồng, vợ chồng làm loại chuyện này..."

Đường Khê nói không nổi nữa, rũ mắt xuống, mặt đỏ bừng, không dám nhìn mặt anh.

Tần Kiêu đột nhiên lạnh mặt từ trên người cô đi xuống.

Bóng đen trên đỉnh đầu đột nhiên biến mất, cảm giác áp bách này theo đó tản ra, Đường Khê trợn tròn mắt.

Đã đến nước này rồi, anh ta cư nhiên đi xuống.

Không làm à?

Là một người phụ nữ, cô cảm thấy như mình đã bị sỉ nhục, cắn môi, nhẹ nhàng nói: "Em thật sự không ngại."

"Đừng nói nữa." Tần Kiêu cau mày, thanh âm lạnh như băng.

Đường Khê: "..."

Trong lòng Đường Khê đột nhiên nhớ tới rất nhiều lời tục tĩu, thiếu chút nữa nhịn không được nói ra.

Ngàn lời vạn tiếng hội tụ thành bốn chữ.

Tần Kiêu bị điên.

Rõ ràng là chính anh ta khơi mào, hỏi cô có ngại hay không, cô không trả lời, anh ta lại nghĩ cô không yêu anh ta, cô nói không ngại, anh ta lại bảo cô ấy đừng nói gì nữa.

Cô không hiểu não người đàn ông này bị chập mạch ở chỗ nào.

'Tách' một tiếng, Tần Kiêu đưa tay bật đèn đầu giường lên.

Ánh sáng bất thình lình khiến Đường Khê không thích ứng kịp, chớp chớp mắt, đáy mắt mang theo một tầng mờ mịt mông lung, nhìn về phía Tần Kiêu đang ngồi ở đầu giường.

Tần Kiêu liếc qua mặt cô, không nói một lời, giơ tay lên tắt đèn lại.

Đường Khê: "..."

Bật rồi lại tắt có vui không?

Đồ điên.

Căn phòng lại chìm trong bóng tối, Tần Kiêu ngồi ở đầu giường hơn một phút, xoay người xuống giường, Đường Khê không hiểu rốt cuộc anh muốn làm gì, đêm hôm khuya khoắt còn chưa đi ngủ nữa.

Tần Kiêu mò mẫm đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, sau đó trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy rầm rầm.

Đường Khê: "..."

Điên rồi.

Tần Kiêu điên rồi.

Đường Khê bị Tần Kiêu làm cho tức giận, hận không thể xông vào phòng tắm cho anh hai cú thái cực quyền.

Đường Khê nằm trên giường, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại bình phục tâm tình, trong lòng thầm niệm Tần Kiêu điên rồi.

Đại khái là bởi vì sau khi quy cho Tần Kiêu bị điên, hành vi vừa rồi của Tần Kiêu có thể được giải thích, tâm lý Đường Khê cân bằng không ít.

Vốn chỉ là muốn mắng anh vài câu để trút giận, lại ngoài ý muốn phát hiện không ngừng lặp đi lặp lại bốn chữ này có hiệu quả thôi miên, ý thức dần dần nặng nề.

Giữa lúc mơ mơ màng màng, tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, người đàn ông cao lớn mang theo cơ thể đầy hơi nước lên giường.

Đường Khê trở mình, đưa lưng về phía anh, đắp chăn kín người, ngủ say.

***

Sáng ngày hôm sau, Đường Khê mở mắt ra, phía bên kia giường đã không còn người.

Ánh sáng mặt trời chiếu sáng căn phòng qua rèm cửa, có vẻ như không còn sớm nữa.

Đường Khê vén chăn lên ngồi dậy, ngáp một cái, với tay lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.

Chín giờ rưỡi.

Tối hôm qua trước khi đi ngủ cô đặt báo thức bảy giờ, hẳn là lúc vang lên làm ầm ĩ đến Tần Kiêu, bị anh tắt.

Wechat nhận được mấy tin nhắn mới, Đường Khê bấm vào, trên cùng là mẹ Tần Kiêu gửi tới, hỏi hôm nay cô có về nhà hay không.

Từ sau khi kết hôn với Tần Kiêu, mỗi tối thứ sáu Đường Khê đều gọi Tần Kiêu về nhà, chính là vì thứ bảy hai người phải về nhà họ Tần, ở đó một đêm, cùng người nhà tụ tập, bồi dưỡng một chút tình cảm.

Tối hôm qua Tần Kiêu đã trở về, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hôm nay hẳn là có thể về nhà họ Tần.

Nhưng mà Đường Khê không trả lời thẳng với mẹ Tần là có về, bởi vì cô không dám chắc Tần Kiêu có thể đùng một phát dở chứng không muốn về hay không, phải chắc chắn rồi mới trả lời.

Đường Khê từ trên giường đi xuống, mang dép vào phòng tắm.

Rửa mặt xong, Đường Khê thay quần áo xuống tầng.

Tần Kiêu ngồi trên sofa, trong tay cầm một chiếc máy tính bảng làm việc, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt anh, làm cho gương mặt lạnh lùng cứng rắn thoạt nhìn ôn hòa hơn rất nhiều.

Mí mắt anh rũ xuống, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm màn hình máy tính bảng trong tay, trên bàn trà trước mặt đặt một tách cà phê.

Thứ bảy không nghỉ ngơi thêm, sáng sớm đã dậy uống cà phê để nâng cao tinh thần, người này thật đúng là không biết chăm sóc cơ thể mình.

Đường Khê đến gần anh, mở miệng nói: "Mẹ vừa mới gửi tin nhắn hỏi hôm nay về nhà không, anh có rảnh cùng em về không?"

Ngụ ý, mặc kệ anh có về hay không, cô cũng muốn về.

Tần Kiêu không ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: "Có việc rồi."

Đường Khê trực tiếp đưa ra giải pháp: "Không thể đem công việc về đó làm sao?"

Tần Kiêu rời mắt khỏi chiếc máy tính bảng, vẻ mặt không thể bị thuyết phục nhìn Đường Khê.

"Mẹ nói anh thích ăn gà hầm nước dừa, lần trước về mẹ dạy em làm nhưng em vẫn chưa học được, muốn hôm nay lại học với mẹ, nhưng một tuần anh mới về một lần, em một giây cũng không muốn rời xa anh."

Tần Kiêu nhíu mày, "Không biết làm thì không làm, đâu ai bắt em làm."

Đường Khê nói: "Nhưng mẹ đều hỏi, chúng ta là con cái không về thì không hay lắm, mỗi lần về có ba mẹ, thím hai chú hai, chị họ anh rể, mọi người đều có đôi với nhau, em mới gả tới đây hai tháng, ngoại trừ anh, những người khác đều không quá thân, một mình trở về cô đơn lắm."

Đường Khê nói xong liền cúi đầu, chỉ dám liếc mắt nhìn trộm anh, dùng ngón tay chọc chọc bả vai anh, "Tần Kiêu, lát nữa cùng em về được không?"

Tần Kiêu nhìn Đường Khê, thấy vẻ mặt đáng thương của cô, mặt không cảm xúc ừ một tiếng.

Đường Khê đạt được mục đích, không phiền anh nữa, cầm điện thoại gọi video cho mẹ Tần, nói hôm nay sẽ về.

Cô đứng cạnh cửa sổ, đưa lưng về phía anh, mặc một bộ váy dài màu hạnh nhân, đôi mắt to tròn ngập nước mỉm cười, cả người bao phủ dưới ánh mặt trời, duyên dáng đáng yêu, dịu dàng động lòng người.

Bên kia video ngoại trừ mẹ Tần, thím hai cũng ở đây.

Tần Kiêu nghe thấy cô thân thiết nói chuyện với mẹ cùng thím hai, thanh âm ngọt ngào, lời nói ra cũng ngọt, mở miệng một tiếng mẹ, hai tiếng thím, con nhớ mọi người, lại hỏi ba và chú hai ở đâu, chị họ anh rể hôm nay có về không, em họ đâu.

Từng người trong nhà họ Tần cô đều hỏi tới, cuối cùng thậm chí ngay cả mấy con gà mà ba anh nuôi lúc chán cũng nhắc tới, thăm hỏi đầy đủ.

Vừa rồi còn nói anh không cùng cô về, cô thấy cô đơn.

Anh chẳng thấy cô đơn chỗ nào.

Đường Khê gọi video xong, xoay người, trên mặt còn mang theo nụ cười ôn hòa, thấy Tần Kiêu đang nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi, "Sao vậy?"

Tần Kiêu 'xùy' một tiếng, thu hồi tầm mắt trên người cô, cúi đầu tiếp tục làm việc.

Đường Khê: "..."

Đồ điên.

Đường Khê thầm mắng anh một câu, không quan tâm Tần Kiêu lúc này trong lòng đang suy nghĩ cái gì, cũng không để ý tới anh, xoay người đi vào phòng bếp, đơn giản làm hai miếng bánh.

Cháo tối hôm qua đã nấu, đun lại rồi múc trực tiếp ra ăn là được.

Trên bàn ăn, Đường Khê vốn định tìm một chủ đề để nói chuyện với anh, thấy anh không có hứng thú đáp lại cô, cô cũng không tiếp tục tự làm mình mất mặt, im lặng cúi đầu ăn cơm của mình.

Một bữa sáng ăn trong hơn mười phút đã xong, bát đĩa đặt trên bàn lát nữa sẽ có người đến dọn dẹp.

Đường Khê lên tầng trang điểm, bởi vì muốn qua đêm ở bên kia nên phải mang theo chút đồ dùng cần thiết, lúc thu dọn xong là đã gần mười một giờ, Đường Khê sợ Tần Kiêu sốt ruột, vội vàng xách túi xuống tầng.

Mấy lần trước về nhà họ Tần đều là Tần Kiêu lái xe, hôm nay đoán chừng tối qua ngủ không ngon, Tần Kiêu gọi tài xế tới.

Đường Khê và Tần Kiêu ngồi ở hàng ghế sau, vừa lên xe Tần Kiêu liền mở máy tính bảng ra tiếp tục làm việc, thoạt nhìn thật sự rất bận rộn.

Đường Khê ngồi yên lặng không quấy rấy anh.

Một lát sau, Đường Khê nhìn thoáng qua thấy Tần Kiêu giơ tay xoa xoa huyệt thái dương, mí mắt hơi thấp xuống dưới, hình như có chút mệt mỏi.

Đường Khê khuyên anh, "Trên xe nhìn màn hình dễ chóng mặt, tối hôm qua anh lại không ngủ ngon, nghỉ ngơi chút đi."

Tần Kiêu ngẩng đầu nhìn cô một cái, không lên tiếng.

Đường Khê thử rút máy tính bảng ra khỏi đùi anh, thấy Tần Kiêu không ngăn cản, liền tự động giúp anh tắt đi, đặt sang một bên.

Khi quay đầu lại, Tần Kiêu đã nhắm mắt, thân trên hơi ngửa ra sau, tựa vào ghế xe nghỉ ngơi.

Đường Khê nghĩ có thể anh mệt mỏi thật, thế mà lại nghe cô khuyên.

Nếu như là ngày thường, chắc chắn anh sẽ chê rồi bảo cô kệ anh, đừng nhiều chuyện, sau đó để chứng minh anh không cần cô quản, xốc lại tinh thần làm việc.

Nghĩ đến bộ dáng cao cao tại thượng của Tần Kiêu, Đường Khê lại nhớ tối qua hơn nửa đêm anh bò dậy, uống sữa, rồi lại đi tắm, cuối cùng không biết lăn qua lăn lại đến mấy giờ sáng mới ngủ, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, kìm lòng không được cười ra tiếng.

Tần Kiêu nghe được tiếng cười của cô, như thể đoán được trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì, mở mắt ra, hơi nghiêng đầu, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm cô.

Đường Khê quay đầu đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh, dừng lại một chút, sau đó yên lặng quay mặt sang bên kia, nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếp tục cười khúc khích.

Tần Kiêu: "..."